“Người kia là bác ta, ông ấy đã ở ngay trước mặt rồi. Nói không chừng còn có thể tìm được càng nhiều người có ý cảnh đặc biệt. Đều là của chúng ta, không chạy được đâu!”
Lâm Tiêu thông qua truyền âm đưa một lời đảm bảo với bảo tháp. Từ Lăng Tiêu các tới ven biển nơi bác Lâm Tiêu trấn giữ hắn đã thử dùng ý cảnh đặc biệt liên hệ với thế giới huyền huyễn, nhưng kết quả vẫn chỉ là sự thất vọng.
Vị trí của thế giới huyền huyễn giống như bị người ta dùng không gian hư ảo phong bế lại. Muốn mở khóa đến thế giới huyền huyễn chỉ còn các thông qua thần uy của Thiên Đạo tháp, hơn nữa dòng chảy thời gian trên trái đất hình như chậm hơn rất nhiều so với thế giới huyền huyễn.
Dù gì đã đưa người tới đây vậy cũng phải sắp xếp ổn thoả. Bây giờ việc cần làm là khôi phục uy lực của bảo tháp rồi những chuyện khác mới bàn tới.
Nghe thấy chủ nhân đảm bảo như vậy, lại cảm nhận được thành ý thực sự nên Thiên Đạo tháp mới từ từ bình tĩnh lại, lần nữa quay về bên trong Lâm Tiêu.
“Đó là chân linh đạo khí gì vậy?” mẹ hắn tò mò nhìn cảnh vừa rồi.
Sau đó còn đưa tay sờ chỗ Thiên Đạo tháp chui ra chui vào trên người Lâm Tiêu, biểu tình cực kỳ kinh ngạc.
“Đúng rồi mẹ, đây chính là chân linh đạo khí. Đợi sau này quay được về thế giới huyền huyễn, con sẽ kiếm cho mẹ một cái, mẹ thích loại thế nào?” Lâm Tiêu hỏi.
Bản thân hắn bây giờ có ba món chân linh đạo khí, còn có khế ước chặt chẽ không thể tháo gỡ. Sớm biết thế thì hắn đã không hiến tế hai cái kia, để lại cho cha mẹ hắn dùng.
“Mẹ không cần, con cứ dùng đi. Đúng rồi cháu gái, cháu cũng có đồ này à?” mẹ hắn quay qua hỏi Can Anh Túc.
“Cháu không có, tầm thường như cháu không dùng nổi.” Can Anh Túc lắc đầu nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nghe thấy câu này mẹ Lâm Tiêu híp mắt lại. Thông qua con trai bà cũng đã ít nhiều nắm được hiểu biết về thế giới huyền huyễn, cũng đã nhìn thấy rất nhiều thứ.
“Tiểu Tiêu, con hiểu chứ?” Mẹ hắn vỗ một cái vào lưng Lâm Tiêu.
“Dạ?”
Lâm Tiêu tự nhiên bị hỏi tới còn ngơ ngác chưa hiểu gì. Hiểu cái gì? Hình như không hiểu gì hết.
“Mẹ, ý mẹ là…..?” Lâm Tiêu lộ ra chút nghi ngờ.
Câu này còn chưa nói xong đã bị mẹ hắn trợn mắt nhìn lại. Thằng con này của bà, ở ngoài nhiều năm như thế, thế mà vẫn không có EQ?
Lão Lâm ngày xưa nào có thế này bao giờ đâu! Mẹ hắn đưa tay xoa đầu Can Anh Túc, ánh mắt dịu dàng, nhìn con gái nhà người ta, hiểu chuyện lại còn biết nghe lời.
Xem ra bao giờ phải nói chuyện riêng với thằng nhóc này mới được.
Bà đã 30 năm không có con, bây giờ nhìn Tiểu Tiêu vẫn sống, hơn nữa còn có cuộc sống rất đặc sắc. Chuyện này làm cho lòng bà sinh ra một cảm giác muốn được bế cháu nội rồi lui về nhà chăm lo nhà cửa.
Lâm Tiêu bị mẹ nhìn chằm chằm vẫn không hiểu gì, bản thân hắn có nói gì sai đâu. Lúc hắn chuẩn bị hỏi xem là chuyện gì thì chợt nhíu lông mày.
“Mẹ con xuống dưới một chuyến, bác gặp rắc rối rồi.”
Còn chưa đợi mẹ hắn trả lời thì Lâm Tiêu đã biến mất.
“Thằng ranh, chạy rõ nhanh!” Mẹ hắn dùng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép nhìn theo hắn.
“Cô Châu, không phải ạ, hình như phía dưới có chuyện.” Can Anh Túc lên tiếng.
“Cháu đừng nói đỡ cho thằng nhóc này. Tiểu Tiêu ấy à, lúc trước ít tiếp xúc với con gái, không biết cách thể hiện. Cháu hiểu nó một chút sẽ rõ.” Mẹ Lâm Tiêu dùng một loại thái độ giống như đang nói chuyện với con dâu.
Bà cực kỳ hài lòng với Can Anh Túc.
“Không phải đâu cô Châu, hình như ở phía dưới lại có thêm một con yêu quái Hoá Đỉnh cảnh, hơn nữa có vẻ mạnh hơn con trước.” Can Anh Túc vội vã giải thích.
“Cái gì!” mẹ Lâm Tiêu kinh ngạc thốt lên. ngôn tình hoàn
Từ nãy tới giờ bà chỉ để ý chuyện của Lâm Tiêu và Can Anh Túc, căn bản không chú ý tình hình phía dưới. Sau khi Can Anh Túc nói bà mới phát hiện ra điều kỳ lạ.
Trên chiến trường từng đợt tiếng nổ vang lên.
Châu Hồng Phi thi triển lĩnh vực ý cảnh tai ương lúc trước đã hết hiệu lực, kết giới phòng ngự cũng đã vỡ nát. Lấy ông ấy làm trung tâm, trong vòng bán kính 100m tất cả đều hóa thành tro tàn, không còn gì sống sót.
Bao gồm tất cả lũ yêu quái và cả con yêu quái Hoá Đỉnh cảnh kia.
“Thủ lĩnh của lũ yêu quái đã hết. Tiếp theo chúng ta sẽ giải quyết sạch những con còn lại. Không để thoát con nào!!” Châu Hồng Phi giơ cao đao trong tay chiến ý ngút trời.
“Thống soái uy vũ!”
“Chiến thần uy vũ!”
Danh Sách Chương: