“Những cường giả sinh tử cảnh từ Thiên Vực khác tới đông như vậy cũng bị cánh cổng kia cắn nuốt. Thiếu niên kia sợ rằng lành ít dữ nhiều.”
“Không quan tâm nữa, chúng ta không ở đây được nữa rồi. Ai biết được cánh cổng kia đã ăn no hay chưa, tí nữa có khi lại mở rộng phạm vi công kích cũng nên.”
“Rút, ta cũng rút.”
Mọi người đều bị nỗi sợ bao trùm, dần dần rời khỏi chỗ này. Người của vương triều Đại Can lại không động đậy dù chỉ nửa bước. Bọn họ cũng nhìn thấy màn khí đen lúc nãy, ánh mắt cũng lộ ra chút lo lắng.
Cánh cổng này còn bất ngờ công kích, tới Lâm Tiêu cũng đã bị cuốn vào trong, hy vọng hắn không có việc gì. Can Anh Túc cũng bay lên trên khoảng hơn 100m.
“Túc nhi, con muốn làm gì?” quân vương Đại Can vội hỏi.
“Phụ hoàng yên tâm, con sẽ cách xa một chút, sẽ không lao vào trong đó.” Can Anh Túc không quay đầu lại trả lời.
“Vậy…được, với thủ đoạn của Lâm Tiêu chắc sẽ không có vấn đề gì, chúng ta bình tĩnh đợi đi.” Quân vương Đại Can an ủi.
“Con biết huynh ấy không có việc gì.” Can Anh Túc nói.
Nàng nhìn lên luồng khí đen đang phiêu đãng quanh cánh cổng kia.
Ong ong!!
Luồng khí đen này vẫn không ngừng tuôn ra từ cánh cổng bị phong ấn. Nhìn từ dưới lên nó bao cánh cổng lại giống như một quả cầu màu đen nhưng lại phát sáng ở giữa, nó đang không ngừng to ra.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ở một bên khác.
Lâm Tiêu ở bên trong làn khí đen hắn đứng im tại chỗ mặc cho mọi công kích quét qua cơ thể. Những đòn công kích này ẩn chứa sát khí, oán hận được tích tụ qua nhiều năm tháng. Những xiềng xích phong ấn tấn công phá vỡ khoảng không xung quanh.
Khó trách những người đó không thể chịu nổi công kích cường đại kiểu này, đừng nói là cường giả sinh tử cảnh cho dù có là cường giả Bán Đế. Khi bước vào đây cũng phải vong mạng, trừ phi có cách để thoát ra ngoài.
Lâm Tiêu có Thiên Đạo tháp ở trên đỉnh đầu bảo hộ toàn thân mới không bị cỗ thần lực này ảnh hưởng. Sau khi quan sát tỉ mỉ vài lần Lâm Tiêu phát hiện những đòn công kích từ cánh cổng này được tạo thành bởi những nguồn năng lượng tinh khiết vô cùng, điều này rất hiếm gặp ở Huyền Thiên giới.
Sau vài phút do dự hắn thò tay trái ra khỏi vùng bảo vệ của Thiên Đạo tháp.
Rắc rắc rắc rắc!
Xương tay trái của hắn nát bét, máu thịt cũng lẫn lộn. Chỉ trong một cái chớp mắt tay trái của hắn đã không còn hình dạng gì. Lâm Tiêu nghiến răng chịu đau rút tay lại, tuy tay chưa đứt hẳn ra nhưng cũng khó mà chấp nhận được.
Chỉ một giây sau một cỗ sức mạnh quen thuộc dâng lên trong cơ thể hắn rồi bao lấy tay trái. Tốc độ phục hồi của tay trái có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vì vậy chỉ trong khoảng hai giây tay trái đã khôi phục lại như cũ.
“Sức mạnh hồi phục thể chất huyết mạch được truyền thừa từ tôn thượng thật mạnh. Hơn nữa…….” Lâm Tiêu nói tới đây chợt mắt hắn sáng lên.
Danh Sách Chương: