• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng đêm bao trùm,  gió thổi mạnh qua nhánh cây, dư lại cành cây nhỏ bé yếu ớt ở giữa không trung run bần bật. Trên đường phố, một nhóm sinh viên đeo cặp sách, mặc áo khoác, chạy nhanh về phía ký túc xá.

Mà hai người đi đến phòng học ở khu hẻo lánh trong trường, trong phòng máy sưởi ấm áp, đèn chiếu sáng trên người bọn họ.

Nhìn như ấm áp, không khí lại có chút đông lạnh.

Lâm Dịch Phong cúi đầu nhìn Bùi Yên, khuôn mặt nhỏ tái nhợt tràn ngập mỏi mệt, hốc mắt sưng đỏ, thái dương có vệt đỏ nhàn nhạt.

Trong lòng hắn hơi cứng lại, vươn tay muốn sờ khuôn mặt cô, nhưng cô nghiêng đầu né tránh.

Bàn tay to hắn dừng lại, chậm rãi thu hồi.

Hắn rũ mắt chăm chú nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng:

“Nói gì với Vệ Diễn rồi?”

“Vệ Diễn từ chức rồi, trực tiếp đăng tin ở trên mạng”

“Điện thoại đã tắt, tra xét tin tức, mới phát hiện hắn đã ngồi máy bay đến Châu Âu”

“Em nói gì với cậu ấy?”

Sau khi Lâm Dịch Phong bị Vệ Diễn đánh thì đã đi xuống núi, hắn dành đủ thời gian để Bùi Yên nói thật cho Vệ Diễn. Nói hắn mất dạy, nói hắn cưỡng bách cô, nói hắn uy hiếp cô!

Hắn vẫn luôn chờ Vệ Diễn tới tìm mình tính sổ.

Lâm Dịch Phong đã làm tốt khâu chuẩn bị với Vệ Diễn, là có lỗi với Vệ Diễn, hắn nguyện ý bồi thường tất cả.

Trừ Bùi Yên!

Ở giữa hai lựa chọn, hắn rõ ràng mình sẽ chọn cái gì?

Chỉ cần có thể có được cô, hắn có thể từ bỏ tất cả.

Hắn không muốn khi riêng tư mới có thể gặp được cô nữa.

Hắn không chịu nổi cô là bạn gái của người đàn ông khác, mà hắn, vĩnh viễn ở trong bóng tối, không thể quang minh chính đại đứng cạnh cô!

Cả buổi chiều Lâm Dịch Phong đều ở công ty, điện thoại vẫn mở, hắn nghĩ qua vô số khả năng.

Lại không nghĩ qua, Vệ Diễn vứt bỏ tất cả, đi xa tha hương.

Hắn tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đáy lòng cũng biết Vệ Diễn yêu Bùi Yên rất nhiều.

Những ngày đó hắn chưa từng tham gia vào, Vệ Diễn mỗi ngày ở công ty nấu cháo điện thoại, trong miệng không ngừng lải nhải “Yên Yên nhà tôi…”

Hiện giờ mỗi khi nhớ lại đều vô cùng ghen ghét.

Người như vậy sẽ dễ dàng từ bỏ Bùi Yên sao?

Đáy lòng Lâm Dịch Phong nghi hoặc, nhìn ánh mắt cô mang theo sự tìm kiếm rất nhỏ.

Về cô, hắn đều biết rõ ràng, những chuyện không có nguyên nhân làm hắn có chút bất an.

Giống như bên người sắp đặt một quả bom không hẹn giờ.

Lông mi Bùi Yên kích động vài cái, nghe được tin Vệ Diễn rời đi, trong lòng nổi lên sự chua sót, lan tràn toàn thân thể.

Cô cảm thấy mệt mỏi quá, cả người rất mệt mỏi, giống như sinh mệnh đang bị rút ra.

Còn lại, chỉ có bóng tối lạnh băng mênh mang.

“Quá trình quan trọng sao? Mục đích của anh không phải đã đạt được rồi?”

Bùi Yên ngẩng đầu châm chọc nhìn hắn:

“Tôi đã chia tay với Vệ Diễn, anh không có gì có thể uy hiếp tôi!”

“Đừng đến tìm tôi nữa!”

Câu cuối cùng gần như quyết liệt, còn chưa xoay người đã bị hắn ôm chặt lấy:

“Không muốn gặp lại anh?” Lâm Dịch Phong xem nhẹ sự khó chịu trong lòng, bên tai cô thấp giọng dò hỏi,

“Tên trong danh sách du học cũng không muốn sao?”

Sắc mặt Bùi Yên cứng đờ, đáy lòng đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn vĩnh viễn chỉ biết uy hiếp cô!

Dùng người cô để ý, để có được thứ mình muốn. Không ngừng ép buộc,  cho dù ép tới góc chết, hắn cũng sẽ bày bẫy tiếp theo cho cô.

Một chút cơ hội thở dốc cũng không cho cô.

“Buông tôi ra! Anh buông ra!!!”

Hận ý nảy lên trong lòng, Bùi Yên ở trong lòng ngực hắn giãy giụa đẩy ra, cảm xúc gần như sắp bùng lên, trực tiếp tát hắn một cái, căn phòng yên tĩnh vang dội một tiếng.

Cô tràn đầy phẫn nộ trừng mắt với hắn, nghiến răng nghiến lợi chất vấn hắn:

“Vì sao anh chỉ biết uy hiếp tôi?”

“Đó là sự cố gắng của tôi để đổi lấy giấy báo, anh có quyền lợi gì mà làm như vậy?”

“Anh dựa vào cái gì?”

Lâm Dịch Phong sửng sốt vài giây, vết thương ở trên mặt dưới ánh đèn càng thêm rõ ràng, khóe miệng tràn ra cười khổ.

Nếu không uy hiếp, nếu cô còn ở trong ngực Vệ Diễn, còn có thân phận bạn gái người khác.

Hắn sẽ không thấy cô, đừng nói là tới gần.

Nhìn cô gần như tuyệt vọng gào rống, đáy lòng hắn bàng hoàng.

Phải chăng từ lúc bắt đầu, hắn đã dùng sai cách?

Hắn dùng những thứ cô để ý để ép cô, để thỏa mãn được điều hắn muốn.

Người cô để ý, thứ cô để ý.

Nhưng vòng tuần hoàn lặp lại, sau này hắn cũng chỉ có thể dùng cách như vậy mới có thể chạm vào cô.

Sẽ vĩnh viễn sẽ không cười với mình, sẽ không ỷ lại chính mình.

Vệ Diễn có được tất cả mà hắn Lâm Dịch Phong vĩnh viễn sẽ không có được, có được cũng chỉ là sự sợ hãi cuồn cuộn trốn tránh.

Cảm xúc của Lâm Dịch Phong dần dần trầm xuống, phía dưới là vực sâu không đáy.

Là hắn sai rồi sao?

Hắn ôm lấy Bùi Yên đang đầy uỷ khuất, cô giãy giụa thì càng ôm càng chặt.

Đầu hắn né miệng vết thương, hắn vươn bàn tay to chà lau khóe mắt ướt át, hô hấp ẩm ướt thổi quét ở chóp mũi cô, động tác thương tiếc.

“Yên Yên ngoan, nếu muốn đi Paris thì chờ tốt nghiệp xong rồi đi được không?”

“Đến lúc đó anh thành lập chi nhánh công ty ở Paris, sẽ chọn một nơi ở gần em.”

“Mấy năm nay tiếp tục học ở đại học A được không, ngành nghệ thuật ở trong nước cũng khá tốt mà.”

“Bình thường nếu muốn đi xem triển lãm tranh ở nước ngoài, nếu không có tiết có thể ngồi máy bay ra nước ngoài mà?”

Lâm Dịch Phong một lòng bị nước mắt cô làm cho ê ẩm, lời nói ra cũng mang theo chút ôn nhu.

Bùi Yên không dao động, tránh ra từ trong lòng ngực hắn, cô ngăn chặn sự thống khổ trong lòng, ngẩng đầu nhìn hắn:

“Lâm Dịch Phong, tôi không phải thú cưng mà anh nuôi.”

“Không phải lúc anh tức giận thì trút giận lên tôi, lúc vui thì mua đồ dỗ tôi.”

“Tôi là người! Tôi có suy nghĩ của mình!”

“Anh vì sao chỉ biết áp đặt suy nghĩ của anh lên người tôi?”

Giọng cô nói ra càng ngày càng yếu, không ngăn được âm rung.

Trải qua hai ngày nay đã quá sức chịu đựng với cô, vừa dứt lời Bùi Yên cảm thấy toàn thân mất hết lực, chân mềm mại muốn ngã trên mặt đất.

Đồng tử Lâm Dịch Phong co rụt lại, bàn tay to đột nhiên ôm vòng eo cô, bế cô lên ghế.

Tim hắn như bị bóp chặt, hắn ôm lấy cô không dám mạnh tay.

Cho đến giờ khắc này, hắn mới chân chính hiểu được, người trong lòng ngực mình không giống với hắn.

Cô yếu ớt giống như một đóa hoa có thể héo bất cứ lúc nào.

Nhưng hắn luyến tiếc, hắn đau lòng, hắn thậm chí bắt đầu hy vọng cùng cô sống ở dưới ánh mặt trời.

Bùi Yên không muốn đụng chạm gì với hắn, giãy giụa muốn từ trên người hắn đi xuống.

Hắn nắm lấy tay nhỏ mà cô đang giãy giụa, ở bên tai thấp giọng dỗ:

“Là anh không đúng!”

“Anh sửa được không?”

“Chỗ nào em không thích anh đều sửa.”

- ----

Bùi Yên chia tay Vệ Diễn rồi nên mình đổi xưng hô thành anh - em nha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK