Lâm Dịch Phong đột nhiên điều thư ký Trương ở nước ngoài về, người này gần 50 tuổi, ở Đường thị có thể nói là không người không biết, không người không hiểu.
Từ lúc Lâm tổng gây dựng sự nghiệp đến nay, Đường lão gia đã để người này giúp đỡ hắn, thư ký Trương ở cạnh Lâm Dịch Phong bảy tám năm, có thể nói là người trợ lý đắc lực. Chỉ mấy năm nay mới bởi vì chuyện cá nhân mà từ chức, ở chi nhánh nước ngoài làm giám đốc bù nhìn, nuôi chó, trồng hoa.
Khiến kinh ngạc là không biết vì sao hai tháng đột nhiên bị điều về, chẳng lẽ là công ty có việc gì lớn.
“Tôi cảm thấy Lâm tổng gần đây rất khác thường, khoảng thời gian trước trong trạng thái lao lực sắp chết, hai tháng lại thường xuyên ra ngoài, còn mấy cuộc xã giao đều từ chối, không biết loạn đến khi nào?”
Thư ký Lưu lười biếng gõ chữ, khó hiểu hỏi: Có thể công ty xảy ra vấn đề?”
“Không có đi!” Những người khác cũng nhiều hoặc ít đáp hai câu, nói nếu Đường thị xảy ra vấn đề, toàn bộ công ty không có khả năng một tin tức cũng không có, đám quản lý cáo già kia nghe gió nói mưa, hiện giờ an tĩnh như vậy chứng tỏ không có chuyện gì.
Mấy người đang thao thao bất tuyệt nhìn thấy Tô Điệp Y đẩy cửa tiến vào, sôi nổi nhìn về phía cô, thư ký Lưu giành trước hỏi: “Chị Tô, chị biết Lâm tổng vì sao gọi Lâm tổng về không?”
Ở chung mấy tháng, nói chuyện tự nhiên cũng không câu nệ như ban đầu, vạn sự hỏi chị Tô là chuẩn nhất,
Tô Điệp Y nhìn hắn, cười đến vẻ mặt cao thâm khó đoán: “Chuyện lãnh đạo không cần hỏi thăm.”
Đến ngồi ở vị trí, ý cười nơi khoé miệng không còn sót lại chút gì.
Cô cũng không biết Lâm Dịch Phong vì sao đột nhiên quyết định như vậy, thậm chí.... Đến văn phòng hắn cô còn không thể nào vào được.
Từ hôm ở trại nuôi ngựa trở về, thái độ của hắn với cô thay đổi 180 độ, nếu nói phía trước khiến cô thấy được hy vọng nhàn nhạt, hiện giờ là sự tuyệt vọng sâu không thấy đáy.
Cô không còn là thư ký thân cận nữa, có hợp đồng yêu cầu hắn ký tên trực tiếp giao cho thư ký Trương, mấy tháng qua đến mặt cũng chưa gặp qua, chỉ xa xa nhìn bóng dáng, cảnh tượng như vội vàng chạy tới chỗ nào đó.
Cảm giác thần bí khiến Tô Điệp Y cảm thấy khủng hoảng, dường như hắn đang trốn cô....
*****
Văn phòng giám đốc, thư ký Trương nhìn người ngồi sau bàn làm việc, mặc bộ tây trang màu đen.
Hắn chải vuốt, không chút cẩu thả nhưng mặt lại ẩn ẩn mang theo chút bàng hoàng, hốc mắt hiện lên vài sợi tơ máu, trên cằm cũng mọc mấy sợi lâu, nhìn ra được hắn đã không có tâm tư chăm sóc nhan sắc của mình.
Nếu không phải cùng hắn vượt qua hai tháng, thư ký Trương rất khó tin tưởng sự yếu ớt, khó chịu ngày đó sẽ xuất hiện ở trên mặt người sấm rền gió cuốn, lạnh nhạt bạc tình này.
Hắn rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Nghĩ không ra lý do, thư ký Trương chỉ có thể trước báo cáo sự tiến triển hôm nay
Hắn lấy folder chứa tư liệu của gần 100 nghìn sinh viên đại học A khoá 14-18, từ chuyên ngành nghệ thuật đến các ngành liên quan đến nghệ thuật thì có 5000 người, trong đó nữ sinh chiếm 2000 người trở lên, đây là tư liệu của các sinh viên ấy.
“Như vậy như mò kim đáy bể, ngài còn có ký ức đặc biệt nào với người kia không?”
Thư ký Trương vẫn nói ra sự băn khoăn của mình cho hắn, như hắn giăng lưới biển rộng sẽ không tìm được, thậm chí có người sống ở nước ngoài, chẳng lẽ bọn họ muốn một người thì sẽ xuất ngoại một chuyến sao?
Như hai tháng trước hắn tra hết quan hệ gia đình của bạn hắn, còn.... Chạy tới cửa quan sát bạn gái hoặc vợ của người ta, thậm chí là bạn gái cũ.
Thư ký Trương: “...”
Nếu không phải hắn đi theo người đàn ông bảy tám năm, sợ sẽ cảm thấy hắn điên rồi, nhưng mà hắn cũng đã nhìn ra, Lâm tổng hẳn là tìm cô gái nào đó.
Lâm Dịch Phong cầm tập tư liệu dày kia, nhìn kỹ, bởi vì quá nhiều người, thư ký Trương chỉ có thể đóng dấu ở một trang giấy những người khá giống nhau, cuộc sống sáng ngời khiến đôi mắt hắn chua xót.
Hắn di huyệt Thái Dương, tiếp tục mở ra, mỗi một tờ đều hy vọng, đều cầu nguyện, lòng nóng như lửa đốt!
Để anh tìm được em được không, để anh tìm được em! Chỉ cần để anh nhìn thấy ảnh em, anh nhất định sẽ nhận ra, nhất định!
Từ cảnh trong mơ về Lâm Dịch Phong không hề tin tưởng đây là giấc mộng, hắn nhìn người đàn ông đi theo đúng con đường sự nghiệp hắn từng đi, tiếp nhận Đường thị, phát triển sản nghiệp, bao gồm đưa ra các đường lối, đều là hắn mấy năm nay đang làm
Giống như báo trước, càng như là tái hiện quá khứ. Hắn nhìn người đàn ông giống hắn vào cấp hai, đại học, năm này sang năm nọ, đó là nơi hắn từng sinh sống, mỗi cây mỗi cỏ không thay đổi.
Không có một giấc mộng sẽ chân thật thành như vậy!!
Giống như là thư ký Trương, 60 năm, hắn rõ ràng nhìn thấy có vị tiền bối vẫn luôn ở bên người hắn giúp đỡ, tuy rằng không rõ mặt, nhưng ngữ khí, động tác, bao gồm giọng nói, cách nói chuyện.
Hoàn toàn chính là thư ký Trương đây có thể là mơ sao sao? Này rõ ràng là hiện thực!
Toàn bộ sự không hợp lý chỉ vào một đáp án: Hắn quay về mấy năm trước, nhìn chính mình yêu bạn gái của bạn hắn, sau đó giữ cô ở bên người chiếm cho riêng mình.
Suy nghĩ như vậy khiến hắn hưng phấn đến không kềm chế được, cô nhất định tồn tại, cô chắc chắn đang sống ở một nơi nào đó trên thế giới này.
Đời này hắn chưa làm thương tổn cô, tất cả còn kịp!
Chỉ là... cô không là người chả bạn hắn, nhất định là có chỗ nào đó vốn nên phát sinh sự lại vì nguyên nhân gì đó mà thay đổi.
Mặc kệ như thế nào, hắn nhất định sẽ tìm được nàng!
Lâm Dịch Phong lật tư liệu đồng thời trong đầu cũng đang không ngừng nhớ lại đặc điểm đặc biệt trên khuôn mặt của cô.
Cái mũi.... không thấy rõ, môi rất mềm... Nhưng hình dáng....
Lỗ tai cô nhỏ, vành tai như một viên tiểu bồ đào, sau tai... sau tai...
Trong đầu đột nhiên hiện lên cái gì, kích động mà mở miệng: “Sau tai trái em ấy có nốt ruồi, ở vị trí vành tai.” Nói xong nghĩ đến khuôn mặt mơ hồ lại non mịn, bổ sung một câu:
“Em ấy rất xinh đẹp, ông tìm ảnh chụp thời đại học, trước hết không cần tra ở nước ngoài, mà tra người mở triển lãm tranh ở trong nước..”
Cô thích vẽ tranh như vậy, nhất định muốn mở một phòng tranh của riêng mình.
Thư ký Trương cũng nhẹ nhàng thở ra, có những đặc điểm này tìm sẽ dễ dàng hơn nhiều, lúc đi ra ngoài hắn nhìn người đàn ông vài lần, khuyên nhủ nói:
“Lâm tổng, anh vẫn là nên chú ý nghỉ ngơi đi, hai tháng nay tinh thần trạng thái không tốt.”
***
Vài ngày sau vẫn không có tin tức, sự thất vọng liên tục khiến hắn cũng cảm nhận được sự mỏi mệt của thân thể này.
Vì thế đêm khuya, hắn vào phòng vệ sinh ở văn phòng tắm rửa,trực tiếp nằm ở giường lớn.
Sau khi giấc mơ kia kết thúc, hắn đến chung cư cũng không muốn trở về, ở phòng kia khiến hắn không khỏi nghĩ đến cô, trống rỗng đến đáng sợ.
Lâm Dịch Phong ngẩng đầu nhìn đèn trần ngôi sao, từng viên khiến hắn nghĩ đến đôi mắt cô, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, mang theo khẩn cầu:
“Để anh tìm được em đi... Làm ơn...”
Sự ủ rũ dâng lên, hắn dần nhắm mắt....