“Tội tham ô, cưỡng gian thiếu nữ, Thẩm Duyên của tập đoàn Thẩm thị sau khi ngồi tù ba tháng, hôm qua chết bất đắc kỳ tử ở ngục, nguyên nhân chết là ăn nhầm thuốc diệt chuột.”
Một phóng viên đứng ở trước cửa ngục, cầm microphone, đưa tin:
“Chúng ta đều biết, mấy tháng trước phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị Thẩm Thường Thanh kết bè kết cánh, nhận hối lộ bị bắt, ủy viên trung ương Thẩm Tự Quân là ba Thẩm Duyên cùng chú của hắn chèo lái tập đoàn Thẩm thị mới có thể hô mưa gọi gió, hiện giờ như cây đổ bầy khỉ tan.”
Phóng viên nói đến đó, màn hình TV lại đột nhiên tối sầm, người đàn ông buông điều khiển từ xa rồi đi đến cửa sổ sát đất, quan sát các toà nhà cao tầng san sát.
Toà nhà bên kia cách một dòng sông dài, bên kia là khu dân cư. Màn đêm buông xuống, những ánh đèn từ từ sáng dần qua các cửa sổ nhỏ, ánh mắt nhìn chăm chú vào nơi đó rất lâu.
Thư ký Trương đẩy cửa vào thì thấy hắn đang đứng trước cửa sổ sát đất, thân ảnh chiếu xuống một bóng râm, sườn mặt ẩn nấp âm u, khiến người khác không đoán ra hắn suy nghĩ cái gì.
Thư ký Trương nhíu mày, vì ông không phát hiện ra sự quái dị khác thường, từ nửa năm trước ở cục cảnh sát điên cuồng, ông vốn tưởng rằng Lâm Dịch Phong sẽ chưa gượng dậy nổi, hoặc là sẽ âm u nhiều năm.
Ai nhìn thấy bộ dáng hắn nôn ra máu khi đó, đều sẽ lo lắng như vậy.
Nhưng hắn lại hết sức toàn lực khôi phục thân thể, hoàn toàn theo lời bác sĩ, vật lý trị liệu không bỏ buổi nào. Như mấy ngày điên khùng ấy, chỉ là ảo tưởng của ông.
Trừ bỏ nửa năm khiến gia tộc Thẩm thị liên tục ngã ngựa, có thể nói hắn như ngày xưa, vẫn như cũ quả quyết.
Chỉ là.... Thư ký Trương lẳng lặng nhìn về phía cách đó không xa, thân ảnh cao dài càng cô đơn.
Đáy mắt hắn không có cảm xúc, vui sướng, phẫn nộ, bi thương, dường như không liên quan đến hắn. Hắn vẫn như cũ cao cao tại thượng.
Lúc mọi người đều may mắn hoặc là vui mừng, thư ký Trương lại có chút sầu lo, Lâm tổng thật sự có chút khác thường.
Hắn thậm chí... đến mộ Bùi tiểu thư cũng chưa bao giờ thăm.
“Chuyện gì.” Sững sờ hết sức, Lâm Dịch Phong đã quay người, nhàn nhạt nhìn ông.
Không biết như thế nào, thư ký Trương đột nhiên kinh hãi, ông ổn định tâm trạng, trả lời: “Ba mẹ Bùi ở phòng tiếp khách, muốn gặp mặt... Cảm ơn cậu.”
Hai vợ chồng Bùi đã biết là Lâm Dịch Phong giúp bọn họ, khóc lóc thảm thiết muốn cảm ơn người trẻ tuổi chính nghĩa này.
Lâm Dịch Phong rũ đôi mắt, lông mi che đậy cảm xúc nơi đáy mắt hắn, hắn lặng im mới mở miệng: “Không cần, tiễn hai người trở về đi.”
Thư ký Trương còn không chưa bước ra, giọng nói trầm thấp của Lâm Dịch Phong vang lên kẻ không gian to như vậy: “Tiền Bùi gia bị lừa đã trả lại chưa?”
Hắn nói là vợ chồng Bùi gia bị lừa tiền, chờ bọn họ tra được ở nước ngoài, người kia đã thành đầu đường xó chợ, tiền trong tay đã sớm quăng vào động không đáy.
Lâm Dịch Phong sau khi báo cảnh sát, lấy tài sản của mình, rồi mượn danh nghĩa công an trả lại cho hai người.
Thư ký Trương gật đầu, nói nửa tháng trước đã trả, lấy danh nghĩa chính phủ đền bù nhà bị đi dời, hai vợ chồng già đã dọn tới khu nhanh nhã, bồi thường một khoản xa xỉ.
“Ừ.” Lâm Dịch Phong ngước mắt nhìn thư ký Trương, đôi mắt đen đan chéo với bóng đêm sau lưng, nói: “Nơi này đã kéo chân ông một năm, tôi đã đặt vé máy bay ngày mai đến nước Anh, trở về đi.”
Thư ký Trương nhìn hắn, trong lòng có cảm giác không thể nói, một năm cùng hắn đi qua mưa gió, trong lòng ông lại có chút không nỡ.
Nhưng ông biết hắn đã quyết thì không thể thương lượng. Thư ký Trương gật gật đầu, lúc đóng cửa kính nghe thấy giọng hắn:
“Chú Trương một năm này cảm ơn chú.”
Hốc mắt ông bỗng chốc đỏ, ngẩng đầu thấy hắn đã xoay người, Âu phục màu đen hoà lẫn bóng đêm
Thư ký Trương bỏ qua cảm giác quái dị nơi đây lòng, xoay người rời đi.
Những năm về sau, ông đều nghĩ đến, nếu lúc đó ông cảm giác được, kết quả có thể khác hay không?
*****
Sinh nhật 29 tuổi ngày đó, Lâm Dịch Phong xử lý xong xuôi tất cả công việc, chuyển giao Đường thị cho người khác, từ chức.
Trở về biệt thự, vừa lúc là giữa trưa, cả gia đình thay hắn chúc mừng, tuy rằng bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đối với việc hắn rời Đường thị có phê bình kín đáo, nhưng hắn muốn ra nước ngoài, tự nhiên cũng theo hắn.
Người trẻ tuổi sao, đi ra ngoài nhìn núi cao biển rộng, có lẽ sau khi trở về tâm tình sẽ khác.
Sau khi ăn xong, mẹ Lâm đưa hắn lên xe. Tuy rằng con trai không còn đi lung tung trong nước như trước, nhưng người làm mẹ luôn lo lắng cho hắn.
Trong tay mẹ Lâm là túi thuốc khẩn cấp, đi theo Lâm Dịch Phong đến bãi đậu xe.
Lúc hắn mở cửa xe muốn đưa cho hắn, lại nhắc nhở hai câu chú ý thân thể, nước ngoài dù phồn hoa nhưng không tiện bằng trong nước, dù sao cũng là nơi mình từ nhỏ lớn lên…..
Lời còn chưa nói xong đã bị cái ôm đánh gãy, Lâm Dịch Phong ôm chặt lấy mẹ Lâm, khóe miệng mỉm cười: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Ngắn ngủn mấy chữ khiến đôi mắt mẹ Lâm ướt át, đây là lần đầu hắn nói như vậy
Bà cảm khái ôm lấy hắn, có chút nghẹn ngào nói làm gì những lời như vậy, giữa mẹ con còn cần cảm ơn cái gì, không phải là lẽ thường sao?
Lâm Dịch Phong cực có kiên nhẫn, mẹ Lâm nói cái gì hắn sẽ nghe, không giống trước kia nói hai câu sẽ nhàn nhạt cắt lời, bộ dáng không muốn nói chuyện.
Bao dung như vậy khiến mẹ Lâm nói càng nhiều, lải nhải một hồi: “Từ nước ngoài về nhà nhớ dẫn vợ trở về.”
Nói xong tự biết nói lỡ, cười mỉm nhìn về phía Lâm Dịch Phong, trải qua khu ở phòng bệnh con trai bây giờ không tổn hao gì, bà còn yêu cầu gì sao.
Nhưng hắn nghe xong cũng không có chút nào giận dỗi hoặc là không kiên nhẫn, nhàn nhạt nhếch môi, đáy mắt hiện lên sự chờ mong mà một năm này chưa thấy qua, hắn nói: “Được.”
Xe màu đen chậm rãi chạy ra khu người giàu, khi mọi người cho rằng hắn ở trên chuyến bay ra nước ngoài m, hắn lại đi một nơi hắn không dám đặt chân, xe chạy rất xa, đường sỏi đá thay thế đường cao tốc, mãi cho đến chân núi.
Bảng hiệu đỉnh núi viết: Kim núi non viên.
Lúc đến đã là hoàng hôn, hoàng hôn treo ở đỉnh núi, không trung nhiễm ngũ sắc sặc sỡ, bốn phía im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân trầm trọng của hắn.
Trong tay hắn Lâm Dịch Phong cầm một bó màu xanh lam đầy sao, một viên một viên, cực kỳ giống với ánh mắt của người ấy.
Hắn leo lên thềm đá thẳng tắp, mỗi bước như rót chì, trái tim yên lặng chết đi một năm như đang kinh hoàng.
Ngắn ngủn mấy chục cầu thang, đầu hắn đầy mồ hôi, đáy mắt ngập nước mắt, đi ngang qua từng hàng mộ, từng hàng mới vừa xây, đã đi đến trước mộ người kia
Bức ảnh khảm trong pha lê lạnh kẽo, cô cười đến mi mắt cong cong, đó là ảnh đăng kí khi cô học đại học, ngây ngô lại tốt đẹp.
“Yên Yên...” Mở miệng nước mắt Lâm Dịch Phong đã chảy xuống, vốn tưởng rằng trái tim không tri giác lại một lần đau đến tê tâm liệt phế.
Hắn quỳ xuống, đêm qua có một trận mưa, nước bùn làm dơ hơn nửa quần áo hắn.
Đó là hắn cố ý mua, vì lần này gặp nhau Lâm Dịch Phong muốn dáng vẻ mình như bình thường, mặc sơ mi trắng mà cô thích nhất, quần đen, nhưng lần này chỉ có mình hắn hẹn.
Hoàng hôn buông xuống, dần dần chìm vào màn đêm, bầu trời tí tách mưa nhỏ, đọng ở trên cây bạch dương, rơi vào áo sơ mi của hắn.
Sáng sớm, lại một ngày trôi qua, Lâm Dịch Phong vẫn duy trì tư thế tối hôm qua, hắn vươn tay muốn sờ sờ ảnh chụp của cô, nhưng duỗi ra một nửa thấy trên tay mình lấm lem bùn lại thu lại.
“Hôm qua là sinh nhật của anh...” Tối hôm qua nói rất nhiều với cô, nhưng không có nói cái này, hắn cười nói:
“Nghe nói sinh nhật có thể có một nguyện vọng.”
Hắn thật cẩn thận nhìn cô, ánh mắt chờ mong như sợ cô cự tuyệt, khóe miệng mấp máy.
Thu hồi sự trừng phạt kia đi được không?
Trừng phạt kiếp sau không tìm thấy em.
Không người trả lời, nghĩa trang an tĩnh, sáng sớm chim chóc còn không kịp tới đỉnh núi, tiếng động ít ỏi như cô đang muốn cự tuyệt
Hắn lập tức luống cuống, đôi mắt hồng như sắp chảy máu, hắn lôi kéo khóe miệng bao dung cười.
Không sao, kiếp sau tìm không thấy thì kiếp sau sau nữa, chỉ cần hắn tồn tại, vẫn không ngừng tìm kiếm cô
Hắn còn chưa chuộc tội đâu. Cô không thể dễ dàng như vậy buông tha hắn, không thể!
Khi toàn bộ nghĩa trang được ánh mắt trời chiếu rọi, hắn xuống núi, lái xe đến trạm cuối cùng vừa cao vừa sốc
Hắn thời niên thiếu cũng từng mê đua xe, hưởng thụ khoái cảm cùng người tùy ý va chạm, đặc biệt thời khắc vượt lên vách núi, sự kích thích lại sợ hãi thật sự thực có thể thả lỏng.
Đây là lần đầu tiên, hắn chờ mong như thế, không sợ hãi.
Ở sắp chạy lên đỉnh núi, Lâm Dịch Phong cởi đai an toàn, chân phải dẫn chân ga, cuối cùng…
Tốc độ chiếc xe lao nhanh về phía trước như bão táp, lốp xe cọ xát mặt đất như sắp bốc cháy
Lâm Dịch Phong không hề nhìn chăm chú vào phía trước, bàn tay to lấy ra quyển sổ được bọc bằng nilon từ trong lòng ngực, còn có ảnh chụp bị cắt ra.
Ảnh chụp, cô gái mặc một bộ váy trắng, nhìn vào một người đàn ông. Đây là ảnh trong một quyển tạp chí thanh xuân, Lâm Dịch Phong cắt nó ra dính vào ảnh chụp của mình.
Đây mắt cô sáng như ngôi sao, khóe miệng hơi cong, mà hắn vẻ mặt sủng nịnh nhìn cô.
Giống như bọn họ là một đôi tình nhân ngọt ngào
Sau ảnh chụp, từng nét bút viết hai tên: Lâm Chân Nhã, Lâm Thư Đồng
Khóe miệng Lâm Dịch Phong hạnh phúc cười, hắn mở cửa sổ xe, xe vào đỉnh núi bay nhanh lên sườn, cuốn lên từng trận cuồng phong, thổi mặt hắn đến tái nhợt, khiến tai hắn ù hết lên
Nhưng hắn không thèm để ý, chỉ ôm chặt bảo bối trong lòng ngực, đôi mắt nhìn chăm chú đóa mây trắng nơi chân trời, như thấy được hình ảnh cô cười.
“Em tới đón anh sao?” Giờ phút này, hắn quên tất cả, tuyệt vọng, thống khổ, gió đè ép ở trên mặt hắn khiến hắn không hít thở nổi...
Cả người run rẩy lúc xe nháy mắt rơi xuống đỉnh núi, Lâm Dịch Phong đau đơn mà hò hét với trời không:
“Bùi Yên!!!!”
Bùi Yên.... Bùi Yên.... Bùi Yên....
Tiếng hò hét xé rách quanh quẩn ở đỉnh núi, chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn truyền lại, cả thùng lũng bốc chốc bùng lửa.
Trận lửa bỗng chốc thắp sáng khắp phía chân trời, như thiêu cả giọng nói yếu ớt ấy....
*
Tiết thanh minh trời mưa lất phất, trên đường người đi đường như mất hồn
Lại một năm nữa đến tết Thanh Minh, kim núi non viên tí tách tí tách mưa nhỏ, người tới bái tế người thân từng đợt từng đợt, lẳng lặng tới, lại vô thanh vô tức rời đi
Hoa tươi bị giọt mưa tưới cho tươi sống lên, như kéo dài sinh mệnh, một thế hệ đã qua đời, một thế hệ trọng sinh.
Một vị lão nhân giơ ô màu trắng che mưa, đi qua một loạt cây bạch dương cành lá tốt tươi. Trong tay ông cầm bó hoa màu lam đầy sao, khác hẳn với những bó hoa xung quanh, người đi đường ngẫu nhiên đặt ánh mắt trên người ông, lại vội vàng dời đi.
Lão nhân đặt hai bó hoa khác biệt vào hai mộ khác nhau, cô gái thanh xuân dào dạt, tươi cười kinh diễm, người đàn ông cao lãnh tuấn dật, mặc sơ mi trắng thoải mái lại vô cùng đẹp trai.
Mọi hai người dựa gần, chỉ cách không chưa đến nửa mét, như hợp táng cùng nhau.
“Lâm tổng, tôi tới thăm cậu.” Lúc mở miệng giọng nói Thư ký Trương nghẹn ngào, ông hít sâu mấy hơi thở, nếp nhăn trên mặt bởi vì cảm xúc biến hoá mà dày thêm.
Ông đã già rồi, cây bạch dương một năm một năm lớn lên, sinh mệnh không ngừng già đi.
Chỉ có những nơi đó mất đi nhân tài có thể vĩnh viễn bất hủ.
“Cậu cùng Bùi tiểu thư ở một thế giới khác sống tốt không?” Ảnh chụp khảm ở pha lê cũng không thể cho hắn ông án, thư ký Trương nhìn chăm chú hắn điên cuồng lại cố chấp hậu, đôi mắt đỏ lên.
Ông nghĩ, khi hắn ở thế giới kia nhất định sẽ hạnh phúc.
*
Truyền thuyết kể rằng người có tình yêu sâu đậm, lúc luân hồi Mạnh Bà sẽ luyến tiếc để hắn uống chén canh.