• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng nghỉ.

Bùi Yên nằm ở trên sô pha, gương mặt đỏ ửng mất tự nhiên, mắt hạnh mê mang, thần sắc tan rã.

Từ khi cô uống ly rượu kia đầu đã mê mang, cho rằng do tửu lượng của mình nên chị Lý dẫn cô về phòng nghỉ.

“Bùi Yên, em ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, chị đi trước tiếp đón người khác.”

Sau khi nói những lời này, chị Lý nhanh chóng rời đi, âm thầm khóa cửa.

Chỉ còn một mình Bùi Yên ở trong phòng.

“Yên Yên, đi mau!”

Lâm Dịch Phong đứng ở sô pha, vô cùng nôn nóng hét;

“Có nguy hiểm, mau rời đi!!!”

Nhưng cho dù giọng hắn lớn thế nào, Bùi Yên cũng không nghe được. Cô cảm thấy miệng khô lưỡi khô, thân thể chậm rãi nóng lên, toàn thân vừa nóng vừa ngứa, hận không thể kéo xuống váy màu trắng ngâm chính mình ở trong nước.

Hai mắt hơi say, “Xoạch” một tiếng, một bàn tay to nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Thẩm Duyên vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ quyến rũ này.

Cô gái hỗn loạn  nằm ở trên sô pha, lộ ra cẳng chân trắng nõn, hai má phiếm hồng, môi đỏ khẽ nhếch, toả ra mùi thơm ngọt ngào.

Ngực hắn dần dần nóng lên, bàn tay to kéo xuống cà vạt, từng bước một đến chỗ sô pha.

“Mày cút đi!!! Đừng tới gần em ấy!!!”

Hốc mắt Lâm Dịch Phong màu đỏ tươi, tiếng rống thảm ở trong phòng  trống vắng lặp lại quanh quẩn.

Hắn căng thẳng thần kinh, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn về phía Thẩm Duyên, sát khí cường đại hiện ra, muốn lăng trì hắn.

Lâm Dịch Phong bỗng chốc tiến lên, đá vào ngực Thẩm Duyên nhưng lại xuyên qua thân thể hắn

Không lưu lại dấu vết!

Thẩm Duyên không hề hay biết, chỉ đứng ở sô pha nhìn cô gái, giống như đánh giá con mồi đang trong lồng.

Ánh mắt nóng bỏng mà trần trụi.

Bùi Yên đang mê mang nhận thấy được bóng ma cao lớn, cô cố sức mở to mắt, lúc nhìn thấy người đàn ông trước mặt khiến cô toát mồ hôi lạnh.

Cô đang thả lỏng nháy mắt cảnh giác lên, dùng hết sức cử động nửa người lại bị Thẩm Duyên một tay áp xuống. Hắn bao phủ lên người cô, giữ chặt cô đang liều mạng vặn vẹo đôi tay.

Bùi Yên trong lòng dâng lên sự khủng hoảng, sợ hãi từ lồng ngực thấm ra, thẩm thấu mọi chỗ trong thân thể.

“Thẩm tổng, xin anh buông tôi ra!!”

Xương cốt mệt mỏi khiến cả người cô nhức mỏi, Bùi Yên chỉ có thể nghiêng đầu trốn tránh, buột miệng thốt ra tiếng mắng nhưng mang theo sự quyến rũ.

Sức lực nam nữ vốn cách xa, cho dù cô liều mạng giãy giụa cũng không có tác dụng, bị sự chặt chẽ ép xuống khiến cô vô vọng khóc thành tiếng, bất lực hô lớn: 

“Chị Lý!! Chị Lý!!!”

Khoé miệng Thẩm Duyên gợi lên nụ cười tàn nhẫn, dán ở bên tai cô tham lam ngửi, không sợ hãi nói:

“Đừng hô, người đại diện em đã bán em cho tôi, không ai có thể tới cứu em đâu!”

“Ngoan ngoãn theo tôi, về sau có nhiều chỗ tốt lắm!”

Vừa dứt lời tay hắn dọc theo đường cong đi vào váy lụa…

“Mày là đồ súc sinh!! Buông em ấy là!!!”

Tiếng hét như dã thú từ trong cổ họng Lâm Dịch Phong phát ra, ánh mắt hắn màu đỏ tươi, giống như mắt của dã thú, đột nhiên phát ra hận ý không thể băm Thẩm Duyên ra nghìn đoạn!!!

Cả đời này hắn chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy.

Cô gái của hắn ở trước mặt hắn chịu nhục, hắn lại không có cách nào!

Hắn tinh thông đấu vật nhưng lại không thể cứu mà người hắn yêu nhất!

Hắn lấy không được đao!! Không nắm được bình hoa!! Không nắm được tay!!

Hắn chỉ có thể đứng tại chỗ vô lực gào rống, tiếng hô cũng bị không gian nuốt hết!!

Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị vặn mở, một người đàn ông mặc tây trang giày da cất bước đi vào, khuôn mặt lạnh lùng, dáng người thon dài.

Đúng lúc nhìn đến trên sô pha có đôi nam nữ bước chân hắn hơi dừng lại, trong mắt toát ra hàn ý.

Lâm Dịch Phong nhìn người đàn ông ở cạnh cửa giống mình như đúc.

Người kia… Là hắn??

Ánh mắt Lâm Dịch Phong u ám màu đỏ tươi nháy mắt hiện ra hy vọng.

“Mai cứu em ấy! Em ấy là Bùi Yên!!”

Bùi Yên nghiêng đầu thấy người đàn ông xa cách kia, hốc mắt lập tức ươn ướt.

Là hắn! Là Lâm Dịch Phong! Là người cô yêu thầm bảy năm!!!

Giống như bắt lấy một nhánh rơm rạ cuối cùng, đáy mắt cô nháy mắt nở rộ ánh sáng, nhưng mà tiếng kêu cứu buột miệng thốt ra lại bị Thẩm Duyên bịt lại, hóa thành tiếng ưm ưm nghẹn ngào

Đôi mắt nóng bỏng không ngừng có hy vọng nhỏ nhoi, xa xa cầu người đàn ông kia.

Thẩm Duyên đánh gãy chuyện tốt sắc mặt lập tức không vui, sau khi che lại miệng cô gái, chuẩn bị quay đầu nổi trận lôi đình, lại nhìn đến người tuyệt không dám trêu vào, chỉ phải cười mỉa vài tiếng,:

“Anh Phong p, sao anh lại tới đây?”

Lâm Dịch Phong hai mắt híp lại, ánh mắt giống như nhìn con kiến mà nhìn đôi nam nữ kia.

Người dưới thân Thẩm Duyên hắn hơi có ấn tượng, minh tinh điện ảnh mới, được cháu hắn gọi là nữ thần, không biết cháu hắn biết nữ thần có dáng vẻ này, chắc phải thương tâm lau nước mắt.

Ánh mắt hắn đột nhiên lạnh băng, không nghĩ để ý tới cuộc giao dịch quyền sắc này, đạm mạc mở miệng:

“Cậu tiếp tục đi.”

Nói xong không muốn nhìn nhiều hơn, chậm rãi, một chút một chút đóng cửa lại.

Ánh sáng trong mắt Bùi Yên dần dần tối đi, hóa thành sự tĩnh mịch, lại không phản kháng, mặc cho người bên trên làm làm.

Lâm Dịch Phong nhìn người đàn ông hờ hững đóng cửa, nháy mắt sắc mặt trắng bệch, như bị sét đánh!!!!

Không!! Người kia không phải hắn!!

Không phải!!

“Mẹ nó đừng đi!!! Mau cứu em ấy!”

“Em ấy là Yên Yên! Là cô gái của cậu!”

Tiếng gào rống của hắn giống như con dã thú đang hấp hối giãy giụa, nháy mắt khiến hắn chạy ra ngoài, giống như bị điên, lang thang không có mục tiêu chạy đến các góc ở đại sảnh yến hội, tóm được người gào rống:

“Mau đi cứu người!! Mau đến phòng nghỉ cứu người!!”

“Cầu xin các người nhanh lên đi!!!”

Ai tới cứu cứu Yên Yên!!! Ai tới cứu cứu bảo bối của hắn!

Nhưng mà không ai chú ý tới hắn, cũng chưa bao giờ có người nghe thấy hắn kêu cứu.

Mọi người như cũ nói cười, bao gồm người đàn ông giống với hắn như đúc đang ở ban công nói chuyện.

Lâm Dịch Phong thất thần nhìn chăm chú chung quanh, nước mắt lẫn tơ máu như chảy máu, ướt đẫm cả khuôn mặt hắn.

Cả thế giới đều là tiếng cười nói trêu đùa, chỉ có hắn đang khóc, chỉ có hắn đau đến tê tâm liệt phế!

Thật lâu sau…..

Hắn nghiêng ngả lảo đảo trở về, vài lần từ thân thể người khác xuyên qua. Hắn không thèm để ý, ánh mắt không có tiêu cự.

Trong phòng nghỉ, Bùi Yên giống như rối gỗ, cô như mất đi sinh mệnh, ánh mắt tan rã,, vài tia máu từ bắp đùi cô chảy trên thảm.

“Yên Yên!”

Lâm Dịch Phong thất tha thất thểu quỳ rạp xuống trước mặt cô, nước mắt nóng bỏng chảy từng viên trên mặt đất, sâu trong cổ họng giống như đang khóc:

“Đây là mơ đúng không!!”

“Nhất định là mơ, mau tỉnh lại!! Mau tỉnh lại!!!”

Không có sự đáp lại, chỉ có trái tim run rẩy, đau quá đau quá, đau đến khắp người…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK