Sau khi hắn tỉnh lại đã về nước, ở trong phòng bệnh.
Hy vọng mỏng manh nơi đáp mắt hóa thành một màn đen kịt tĩnh mịch.
Bác sĩ thực thận trọng báo cho mẹ Lâm:
“Bởi vì thức đêm và nhịn ăn lâu ngày, thân thể đã chịu tổn thương, thậm chí bắt đầu suy yếu, dạ dày đặc biệt nghiêm trọng!”
Mẹ Lâm khó tin che lại môi, ở ngoài phòng bệnh thất thanh khóc rống.
Lâm Dịch Phong ở bệnh viện gần một tuần, rồi trở về chung cư của mình.
Cả người hắn mơ màng hồ đồ, ở nơi cô từng ở tham lam chiếm lấy, ai cũng không cho đến.
Tinh thần của hắn càng ngày càng sa sút, thịt trên mặt biến mất, hõm vào, đáy mắt than chì, môi khô nứt.
Hắn chỉ ngày qua ngày dự ngồi ở bên cửa sổ, dùng tư thế cô đã từng, không có cảm giác an toàn như vậy, đầu dán ở đầu gối.
Hai mắt vô thần, trong tay nắm chặt kẹp tóc ngôi sao kia.
Mẹ Lâm nhìn con trai như vậy, khóc lóc cầu xin.
Xin hắn vì người nhà mà tỉnh táo lạo, nói đến bây giờ vẫn gạt bà nội hắn.
Bà nội biết sao có thể chịu được?
Lâm Dịch Phong không có phản ứng.
Người trong nhà sau khi nhìn thấy thở ngắn than dài, người có năng lực hiện giờ biến thành dáng vẻ này, không ngăn được đau lòng cùng tiếc hận.
Nửa năm qua đi, vốn dĩ cho rằng hắn cứ như vậy mà phế đi.
Nhưng ngày nọ, hắn tự nhiên đứng lên!
Hắn tiếp nhận sự điều chị của bác sĩ cùng với chuyên gia dinh dưỡng.
Chuyên gia dinh dưỡng kê ra các thuật ngữ, ý là dạ dày bị thương nghiêm trọng, về sau tránh ăn cay và đồ lạnh, thường xuyên sẽ đau đớn, phải uống thuốc dạ dày, không thể vận động kịch liệt…
Lâm Dịch Phong ghi nhớ, nghiêm khắc theo lời chỉ dẫn mà sắp xếp, hơn nửa năm sau, thân thể thoạt nhìn như đã khôi phục trạng thái ngày trước.
Chờ thân thể phục hồi như cũ, hắn bắt đầu tập thể hình
Trước kia có thể không dùng hết sức cũng có thể nâng hơn một trăm cân tạ, nhưng nay hắn phải cố hết sức. Vì thế thân thể bắt đầu có thể nhận trọng lượng lớn, từ từ nâng lên
Mấy tháng qua đi, cơ ngực cùng đường nhân ngư cũng dần dần lộ ra.
Đồng thời tập thể hình hắn cũng về công ty. Ngày xưa ôn hòa thong dong, diễn xuất cầu thắng, bắt đầu đao to búa lớn. Mỗi một quyết sách có điểm thắng điểm bại, cũng bị hắn bắt lấy.
Công ty trong một năm ngắn ngủn nhanh chóng mở rộng, bắt đầu thâu tóm công ty cùng ngành khác.
Cùng năm, hắn bắt đầu đặt chân vào sự nghiệp gia tộc, lấy thân phận người thừa kế thứ hai tiến vào tập đoàn, mỗi ngày đung gần một nửa thời gian tới tập đoàn lên kế hoạch và tương lai của tập đoàn.
Thư ký cho rằng hắn đã buông xuống.
Lâm tổng mấy năm nay đều không dùng toàn bộ thời gian ở công việc, mà là đúng giờ tan làm, đúng giờ ăn cơm tập thể hình, thậm chí thường thường lên núi.
Hắn rất vui, càng thêm ra sức trợ giúp người đàn ông ấy.
Mẹ Lâm cũng cho là như vậy, vô cùng vui vẻ.
Bà âm thầm quan sát Lâm Dịch Phong, trừ vẻ ngoài thêm thành thục ổn trọng, giống như đúc mấy năm trước.
Ngẫu nhiên gọi điện thoại gọi hắn về nhà cũ ăn cơm, hắn cũng sẽ dành thời gian trở về, cùng trưởng bối trong nhà ôn hòa có lễ, nhìn không có gì khác thường!
Cho đến buổi tối một ngày ấy.
Bà bảo tài xế lái xe đến chung cư.
Con trai không thuê người giúp việc, tuy rằng thư thư sẽ chuẩn bị cho hắn ba bữa cơm, nhưng mẹ Lâm trước sau không yên tâm, vì thế bảo trong nhà hầm canh, chuẩn bị cho hắn.
Lúc mở cửa ngửi được mùi rượu nhàn nhạt.
Phòng khách chỉ mở một bóng đèn mờ, trên bàn trà có thể thấy được một chai rượu vang đỏ, uống hết hơn nửa, chén rượu còn sót lại một chút.
Lâm Dịch Phong nằm thẳng ở trên sô pha, cánh tay đặt lên đỉnh đầu, âu phục cùng cà vạt ném ở một bên.
Bà nhẹ nhàng buông bình giữ nhiệt đi đến sô pha bên, đang chuẩn bị dẫn hắn vào phòng nghỉ ngơi.
Giống như là nghe được tiếng vang rất nhỏ, hắn mở to mắt, không có tiêu cự, mê ly hoảng hốt:
Lẩm bẩm một câu, “Yên Yên…”
Ánh mắt đau thương mà tuyệt vọng, nước mắt dọc theo mũi chậm rãi trượt xuống, thấm vào sô pha.
Mẹ Lâm cũng rơi lệ.
Con trai căn bản không quên, hắn ngụy trang tốt như vậy, đến bà cũng bị lừa gạt đi.
Hắn chỉ là giấu ở đáy lòng, khóa vào ai không biết, ai cũng không được xem.
Chỉ ở đêm khuya tĩnh lặng lấy ra tạm an ủi bản thân, nội tâm đau đớn.
Mẹ Lâm đắp lại chăn cho hắn, trộm rời đi.
Bà đã không dám bóc vết sẹo của hắn, không dám như quá khứ năn nỉ xin hắn quên đi, bắt đầu một lần nữa.
Bà sợ, sợ người bên ngoài bình thản sẽ không duy trì được nữa, sợ hắn lại một lần nữa điên mất!
Sáng sớm trời hơi sáng, ánh nắng chiếu vào phòng khách.
Lâm Dịch Phong từ trên sô pha tỉnh lại, phát hiện cả phòng thê lương, khác hoàn toàn trong mộng
Chênh lệch hư không ở một giây kia vọt tới, ngay sau đó ngực bị xé đau.
Nhưng hắn đã thàng thói quen, còn có thể miễn cưỡng, hắn lấy ra kẹp trong túi, vuốt ve viên ngọc xanh.
Yên Yên, đây là lần thứ một trăm linh tám anh mơ thấy em
Mơ thấy em đã trở lại.
Nở nụ cười ngọt ngào với anh.
Hoan nghênh ngày mai lại đến làm khách.
Hắn cũng không biết vì sao muốn tỉnh lại, có lẽ là suy sút cũng không thể chờ được cô, chỉ có thời thời khắc khắc xuyên tim.
Mà giành giật từng giây bận rộn lại có thể ngắn ngủi quên cô, cho dù bận rộn qua đi, lại cô đơn đến sợ hãi.
“Anh biết…” ánh mắt hắn thê lương mà kiên định, nhẹ giọng nỉ non.
“Em sẽ không trở về.”
Nếu em có những ký ức đó.
Nhưng chỉ cần anh còn tồn tại một ngày, sẽ không ngừng tìm kiếm bước chân của em!
Vĩnh viễn!!!
*****
Tô Điệp Y cho rằng mình đã an toàn.
Lâm Dịch Phong tuy rằng nói tàn nhẫn, cô lo lắng đề phòng thật lâu, nhưng vẫn luôn không nghe được động tĩnh.
Vì thế hơn hai năm qua, cô dần dần buông lỏng.
Kế hoạch của chú hai chu đáo cẩn thận như vậy, hắn khẳng định không tra được!
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, toàn lực chuẩn bị thủ tục xuất ngoại, nhưng ngày đó nhận được tin báo.
Trường học lùi lại lịch du học của cô.