Lâm Dịch Phong nằm thẳng ở trên giường lớn, tay đặt ở trên xương sườn, đôi mắt thậm chí đeo một cái bịt mắt mát xa, tất cả động tác đều chỉ có thể dễ dàng đi vào giấc mơ hơn.
Lời cảnh giác của bác sĩ tâm lý còn văng vẳng bên tai, hắn thầm nghĩ chỉ là đi xem, chỉ xem một lần.
Chỉ cần cô sống tốt, chỉ cần bọn họ hạnh phúc, hắn sẽ không chấp niệm với cảnh trong mơ nữa,
Hơn một tháng không nhìn cô, không ôm cô vào trong ngực ngửi mùi hương thoang thoảng đó, mỗi cái tế bào đều không tiếng động khát vọng cô.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ thấy vết thương trên cổ lành lại, ngoan ngoãn ở trường học đi học, hoặc là ở chung cư của hắn, hắn nấu cơm cho cô, ôm cô nói nhỏ.
Có lẽ cô còn tức giận, không để ý đến hắn.
Hắn sẽ kiên nhẫn dỗ cô, tâm con gái đều rất mềm.
Lại không ngờ gặp bọn họ ở sân bay.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính, chiếu vào sàn sân bay, chiếu lại bóng đang những người vội vàng ở sân bay.
Cô mặc một chiếc áo khoác nỉ màu trắng, khuôn mặt nhỏ bị khăn quàng cổ che hơn mổ nửa, chỉ lộ ra đôi mắt dịu dàng như nước, lông mi run lên.
Lâm Dịch Phong không phản ứng lại, chỉ sững sờ ở bên cạnh, nhìn cô được người đàn ông y như đúc mình ôm vào trong ngực, thân hình nhỏ xinh bị che hơn nửa, trên mặt hắn run rẩy, bất đắc dĩ lại thống khổ.
Nhìn cô ngẩng đầu dường như đang nói gì với hắn, khóe mắt hơi hơi cong lên, bên trong lại thoải mái.
Cho đến nghe được thông báo sân bay: “Chuyến bay đi Paris EY889 đang đăng ký, mời hành khách đến cổng số 5 đăng ký.”
Sau đó thấy cô xoay người, rời đi tầm mắt của hắn...
“Sao cậu lại buông em ấy?” Lâm Dịch Phong đột nhiên tỉnh lại, không thể tin tưởng nhìn người đàn ông đôi mắt đỏ bừng, lại nhìn về phía bóng dáng màu trắng đang đi xa, hắn quay đầu nghiến răng chất vấn.
“Cậu có thể bồi thường cho em ấy, có thể bên em ấy cả đời, một ngày nào đó sẽ quên chuyện đau xót, sao cậu lại để em ấy rời đi?”
Tiếng rống giận của hắn nghẹn ngào quanh quẩn trong không gian, sân bay vang lên hồi âm, nhưng không ai nghe thấy, người đi như hải, bao phủ bóng dáng nhỏ bé ấy.
“Cậu mau đuổi theo em ấy! Có nghe hay không!!”
Hắn trở thành một người đứng xem, người kia phải đi, phải rời khỏi hắn, hắn còn không thấy rõ mặt cô, còn không biết cô tên là gì.
Có lẽ lần sau không thể vào trong giấc mơ nữa, sẽ không còn được gặp lại cô!! Hắn tìm cô như thế nào?
Lâm Dịch Phong phẫn nộ tiếng hét quanh quẩn, hắn thậm chí chạy như bay muốn giữ chặt bóng dáng kia
Nhưng vô dụng, hắn không giữ được! Mắt thấy cô càng đi càng xa, mắt thấy bóng dáng màu trắng ấy biến mất ở cửa đăng ký.
Đêm dần dần bao trùm, giọt mưa nhỏ hắt vào cửa kính, tất cả rét lạnh như thổi quét nơi chia ly này.
Người đi đường ở sân bay giảm bớt, chỉ còn Lâm Dịch Phong một bóng dáng hư ảo ngồi ngơ ngẩn mấy tiếng đồng hồ.
Đôi mắt ướt át nhìn chăm chú nơi cô biến mất lẩm bẩm, “Tôi chỉ muốn nhìn thấy kết cục chúng ta hạnh phúc, vì sao khó đến thế?”
Các sự việc phía sau như ác mộng, cô vĩnh viễn biến mất, hắn nhìn người đàn ông kia mất gần 60 năm đi tìm cô.
Lần lượt mang theo hy vọng lên máy bay, nhưng đổi lại là sự thất vọng vô tận. Thời khắc mở cửa đó, lưng như cong xuống, hắn bước chân phù phiếm mơ hồ, nhưng lại vội vàng lên máy bay.
Lâm Dịch Phong nhìn người đàn ông không ngừng đi những nơi họ từng đến, Kính Hồ, triển lãm tranh... Nơi đó là nơi hiếm khi bọn họ hoà hợp với nhau.
Sân bóng rổ ở trường cũ của hắn, mỗi mùa đông đến đều sẽ rơi tuyết lớn.
Nếu mùa đông không lạnh lắm, mấy chiếc máy bay sẽ vận chuyển mấy tấn bông tuyết đến để tạo trên sân bóng một mảnh tuyết trắng.
Hắn đứng ở bên cạnh, nhìn người đàn ông giống mình tay không nặn một con thỏ tuyết đôi tay đông lạnh đến đỏ bừng, lại thỏa mãn cười, đuôi mắt trượt xuống giọt nước trong suốt.
Người đàn ông thường xuyên sẽ đi thăm cha mẹ cô, nhìn bọn họ muốn hắn từ bỏ tìm kiếm cô, biểu cảm muốn nói lại thôi,khóe miệng hắn gian nan cười nhẹ.
Không sâu, nhưng kiên định đến khó có thể lay động.
Lâm Dịch Phong nhìn người đàn ông già đi, khóe mắt hiện rõ vẻ tang thương hơn người khác, cho đến khi tóc bạc đầy đầu, lưng gù xuống.
Bỗng nhiên 60 năm, hắn già rồi, cả đời này sự kiên trì duy nhất đến cùng là tìm cô.
Lâm Dịch Phong vốn tưởng sự tìm kiếm đến vô tận mà chết, ai ngờ lại khi người đàn ông 85 tuổi lại thấy được tin tức cô.
Cảm động lòng người nhưng tuyệt vọng, cô sớm đã qua đời.
Để lại cho hắn chỉ có bức tranh của chồng cô vẽ lại bóng dáng hồi trẻ ấy.
Trong phòng tranh ở trấn nhỏ Scotland, Lâm Dịch Phong và người đàn ông giống mình đồng thời rơi lệ, một người vẫn đang là tuổi trẻ, một người lưng đã còng, sinh mệnh đang nhanh chóng từ trên người hắn xói mòn.
Màn đêm buông xuống, xung quanh giường lớn tất cả đều là người nhà hắn, người đàn ông nắm chặt cây kẹp tóc hình ngôi sao, miệng thở bình ôxi run run, giống như muốn nói gì.
Bác sĩ theo hắn vài chục năm mắt đã đỏ, Lâm lão khó qua nổi đêm nay, hắn hơi vén mặt nạ bảo hộ, ghé vào tai Lâm lão muốn nghe di ngôn trước khi lâm trung.
Ông lão ở trên giường môi mấp máy, giọng mỏng manh toàn bộ ở trong cổ họng, khi nói ra tất cả là đứt quãng nức nở, bác sĩ nghe xong cũng nghe không rõ.
“Lâm lão, ngài muốn nói cái gì?” Hắn sợ ông lão có chuyện quan trọng muốn dặn dò, ghé sát hỏi nhỏ.
“Ông ấy muốn nói...” Lâm Dịch Phong đứng ở bên cạnh, nhìn trên giường ông lão khóe mắt ướt át, hắn mở miệng giọng cũng trở nên nghẹn lại.
“Tôi cả đời này đều viên mãn, công thành danh toại, vạn người kính ngưỡng. Chỉ có em ấy, chính là tiếc nuối nhất cuộc đời tôi.”
Ông lão trên giường chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Người chết đi đã đến thế giới khác, chỉ duy nhất là hắn chứng kiến cả đời người đàn ông ấy đau khổ đến tê tâm liệt phế.