• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông Lâm, tôi ở phía bắc Scotland trong trấn nhỏ nhìn thấy một bức họa người, raata giống cô gái mà ngài muốn tìm!”

*****

Wayne hôm nay 10 giờ mới đi họa quán, cùng vợ mới cưới lăn lộn một hồi, nghĩ họa quán ngày thường cũng không có khách, để học trò nhìn tranh trước cũng được.

Hắn là người thích dắt chó đi dạo, mới buộc xích ở gốc cây. Học trò chạy ra chọc chọc cánh tay hắn, chỉ chỉ bên trong, khoa trương nói:

“Có nhân vật lớn” trong ánh mắt tràn đầy kính sợ.

Wayne buồn bực đi vào gallery, mấy vệ sĩ đeo theo kính râm cung kính đứng ở một bên. Trên hành lang, một người trung niên dắt lão nhân mặc tây trang đi giày da.

Khí chất hai người cùng ăn mặc đều bất phàm!

Hắn lễ phép tiến lên, đang muốn thăm hỏi vài câu, người đàn ông trung niên dùng ngón trỏ đặt ở bên môi, ngăn lại.

Wayne quay đầu nhìn về phía lão giả, đại khái hơn 80 tuổi, đeo mắt kính, tóc đã bạc, cổ cùng cái trán đều có nếp nhăn. Nhưng rất uy nghiêm có thể nhìn ra tuổi trẻ anh tuấn trong sáng.

Lâm Dịch Phong tây cầm quải trượng bắt đầu phát run, hốc mắt đỏ, nhìn chăm chú bức tranh trên tường

Hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói tang thương khàn khàn.

“Này… Là ai họa?”

Lâm Dịch Phong không dám chớp mắt, không sợ choáng váng đầu óc, khônh sợ cả người vô lực sắp ngã xuống.

Hắn sợ! Sợ đây là một giấc mơ, chớp mắt sẽ biến mất, trước kia hắn đã gặp quá nhiều lần!

Người mà mình tìm hơn 60 năm, thế nhưng lại trên bức hoạ!!

Cô mặc váy trắng cotton đơn giản, ôm chó ngồi ở trên cỏ, tay chậm rãi vuốt ve nó. Ánh mắt lưu luyến mà ôn nhu, cười rộ lên môi khẽ nhếch, hàm răng như ẩn như hiện 

Ánh mặt trời chiếu ở trên mặt cô, ấm áp như vậy.

Giống như nụ cười năm đó ở sân bay!

Nụ cười này khiến hắn nhớ hơn 60 năm!!!

“Đây là ông nội tôi vẽ, đó là bà nội tôi.”

Tay Lâm Dịch Phong ngưng lại, hồi lâu mới mở miệng:

“Bà ấy bây giờ ở đâu?” Mang theo một chút nồng đậm khàn khàn.

Wayne kỳ quái nhìn lão nhân, nghĩ nghĩ nói đúng sự thật:

“Sáu năm trước bà nội tôi mất rồi,  ông nội bởi vì quá mức nhớ bà, vẽ bà hồi còn trẻ.”

“Qua mấy năm ông nội của tôi bởi vì nhớ quá mức cũng đi rồi.”

Nói xong Wayne cũng gợi lên nỗi nhớ với người nhà, hắn nhìn bức tranh kia, chưa từng chú ý tới thân thể lão nhân bắt đầu run rẩy, có người chống mới không ầm ầm ngã xuống đất.

Lâm Dịch Phong chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể lập tức được đỡ lấy, cùng với giọng nói bên tai.

Nhưng hắn không nghe thấy.

Từng đợt ù tai bỗng chốc nhảy nhập trong đầu, bén nhọn vang dội, trước mắt cũng dần dần mông lung, hắn mở to hai mắt, muốn nhìn thêm một chút.

Con ngươi lại bị hơi nước che đậy, chỉ có thể thấy óng người. Trên mặt hắn nóng bỏng, trời đất quay cuồng, chỉ có đáy lòng đau đớn là rõ ràng, cùng với dạ dày cũng bắt đầu run rẩy quay cuồng…

Giống như một thế kỉ, hắn nắm quải trượng, môi khẽ run, một chữ một chữ mở miệng:

“Ông nội cậu… tốt với cô ấy không?” Tiếng nói khàn khàn, run run rẩy rẩy, giống như từ sâu yết hầu nghẹn ngào ra.

“Rất tốt, tôi thấy họ là đôi phu thê ân ái!”

Nước mắt Lâm Dịch Phong ướt nóng, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, đã không thấy rõ người trên bức hoạ.

Hắn chậm rãi, cầm quải trượng xoay người.

“Vậy… thì tốt!”

Wayne nhìn người đàn ông trung niên dìu lão nhân đi ra ngoài, hắn so với trước yếu hơn nhiều, đi từng bước có chút thất tha thất thểu, nhưng quải trượng trong tay còn hết sức chống đỡ, đi bước một về phía trước.

*****

Màn đêm buông xuống, nhà từ thiện Lâm Dịch Phong nổi danh, chủ tập đoàn lớn từ trần lử Scotland, hưởng thọ 85 tuổi.

Trước khi nhắm mắt, trong tay còn nắm chặt kẹp ngôi sao kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK