Hai mắt híp lại, cảm thấy quá chướng mắt, trong lòng dâng lên cảm xúc không tên, có chút khó chịu.
Đứng cách bọn họ mấy mét, hắn cũng nghe thấy Vệ Diễn dò hỏi, ánh mắt thâm thúy vài phần.
Lâm Dịch Phong không tiến lên, hắn cũng muốn nghe đáp án của cô.
Cô đối với hắn như thế nào?
Có thể giống với hắn, buồn bã mất mát.
Trong lòng mơ hồ chờ mong.
Bùi Yên buồn cười nhìn chàng trai trước mắt, giống như đang nhụt chí. Cô sờ tóc hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy ôn nhu cùng bao dung, chỉ có thể nhìn hắn cô mới lộ ra sự ỷ lại.
“Em có thể phân biệt rõ sự cảm kích và thích, cảm kích sẽ cho rất nhiều người. Mà thích sao, em đã sớm trao cho chàng ngốc nhảy vào hồ lấy bức tranh giùm em rồi.”
Cô nhón chân, đôi tay ôm lấy cổ Vệ Diễn, cười trấn an nói: “Đồ ngốc, học trưởng Lâm là bởi vì anh mới có thể giúp em, sao em có thể suy nghĩ vớ vẩn chứ?”
Tất cả sợ hãi và lo âu của Bùi Viễn được Bùi Yên xoa dịu đi, hốc mắt phiếm hồng, vì cô gái này mà bộc bạch.
“Yên Yên, anh rất vui! Anh thật sự rất vui!”
Trời cao ban cho cô gái chỉ thuộc về hắn.
Vệ Diễn cong lưng, trán kề trán với Bùi Yên, ngón tay nhẹ xoa khuôn mặt, cô gái xấu hổ rũ xuống đôi mắt, lông mi kích động, không dám nhìn đôi mắt cực nóng của hắn. Môi cô gái no đủ, giờ phút này bởi vì khẩn trương hơi cong.
Trong mắt hắn không chấp nhận được gì khác, trong lòng khát vọng càng thêm nóng bỏng.
Hắn cúi đầu chậm rãi hôn môi cô, liếm nhẹ vài vòng, bàn tay to vuốt tóc cô, trụ đầu cô, cạy môi nàng đầu lưỡi dò xét đi vào.
Bùi Yên sợ hãi nắm chặt sơ mi của Vệ Diễn, lui về phía sau vài bước muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích, lại bị hắn ôm chặt, thân thể càng thêm chặt chẽ dán sát ở bên nhau. Người đàn ông bá đạo ôm cô càng thâm nhập vào, lưỡi hồng bị cường thế gợi lên.
Cô thử vươn đầu lưỡi, triền miên.
Người con trai càng hôn càng sâu, mút lưỡi cô gái, nuốt nước bọt của cô. Cô không chịu nổi như vậy, quấn lấy cổ hắn, cả người nằm liệt trong lòng ngực hắn.
Trong mắt cô sương mù mênh mông, trên mặt phiếm hồng, chóp mũi chảy ra mồ hôi, môi hơi giương, thanh thuần cùng hỗn loạn vô cùng vũ mị, khiến người trìu mến.
Hai tròng mắt của Lâm Dịch Phong lạnh đi, nhìn đôi tình nhân đang ôm hôn cách đó không xa, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Bàn tay to nắm chặt, gân xanh bắt đầu nổi lên.
Trong lồng ngực tràn đầy khó chịu, quay cuồng lao nhanh, hóa thành lửa giận hừng hực.
Hắn thấy rõ tâm mình.
Khoảnh khắc khi bọn họ hôn nhau!
Lúc cô gái nói với Vệ Diễn!
Hắn thích cô!
Hắn thích Bùi Yên, bạn gái anh em hắn!
Chỉ nhìn bọn họ hôn môi hắn chịu không nổi. Có một ngày hay không? Cô sẽ nằm ở dưới thân Vệ Diễn, mảnh mai vô lực thừa hoan?
Hình ảnh kia hắn cũng không dám suy nghĩ!
Hắn sẽ nổi điên.
Hắn sẽ huỷ hoại kia!
Giờ phút này nghi hoặc trong mấy tháng đã được giảo.
Hắn đã hiểu hắn ở ký túc xá không vui. Có lẽ lúc ấy hắn đã có cảm giác với cô.
Có lẽ sớm hơn, khi hắn nhìn thấy móng tay trong suốt của cô, nhìn gương mặt kiều mềm đó; nghe thấy cô ở nghệ thuật quán lẩm bẩm nói nhỏ, hoặc khi cô ôm hắn nỉ non.
Sự yêu thích này nảy mầm trong lòng hắn.
Hiện giờ muốn chui ra!
Cô thì sao.
Cô chỉ thích Bùi Diễn.
Chỉ coi mình trở thành bạn cùng phòng của Vệ Diễn, một người qua đường có tâm nhưng cô dụng.
A!
Lâm Dịch Phong dựa ở lan can, mắt lạnh nhìn bọn họ nắm tay càng đi càng xa, không cam lòng.
Không cam lòng trong mắt của cô gái ấy không có hắn!
Không cam lòng chỉ có chính mình hãm vào!
Giống như một vai buồn cười trong vở kịch
*****
Vệ Diễn cùng Bùi Yên yêu nhau hơn nửa năm, hắn tốt nghiệp. Nhìn bằng trong tay, hắn nhịn không được tiếc nuối, sao không theo đuổi Yên Yên sớm một chút?
Sau lần hôn nhau đó, Vệ Diễn mấy ngày này ánh mắt như nhìn hổ Bùi Yên, hận không thể cả ngày ở cùng cô.
Vừa lúc công ty có kỳ nghỉ hè — được nghỉ phép ở khách sạn, được mang người nhà theo. Khách sạn ở ngoại ô, lái xe hai giờ, Bùi Yên kỳ nghỉ không trở về nhà, hắn tất nhiên cũng dẫn cô theo.
Mà Tô Điệp Y, cũng ở trong đó.
Cô vào công ty hơn một năm hay, tạo quan hệ tốt với các đồng nghiệp.
Đối với cô không phải là việc khó, cha làm về ngoại giao, mưa dầm thấm lâu, cô học thành thạo cách kết bạn với đủ loại người. Vì thế trong mắt mọi người cô là người xinh đẹp hào phóng, thông minh nỗ lực rất có tiềm lực.
Ở ghế sau, cô cùng trường phòng bàn bạc công việc, thay đổi vị trí với người khác.
Mục đích chính của cô là cùng Lâm Dịch Phong trên một chiếc xe.
Chỉ là bước nhỏ cô tiếp cận hắn.
Ngày xuất phát, mười mấy chiếc xe thể thao theo thứ tự đi, dừng ở cạnh học viện, dọc theo đường đi liên tiếp quay đầu lại.
“Yên Yên, Yên Yên”
Bùi Yên lôi kéo Tô Điệp Y ra, thấy xe thể thao của Vệ Diễn, hắn đang vẫy tay với cô.
Thấy đội hình xa hoa này, cô có chút ngượng ngùng, cúi thấp đầu, làm bộ không nhìn thấy con mắt đánh giá của người qua đường, chạy vào trong xe.
Hôm nay cô mặc váy ngắn màu hồng, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, dáng người đẹp lộ ra. Đôi chân tinh xảo đi xăng đan, tóc tết bím, đầu đội một cái nón.
Thiếu một chút tiên khí, nhưng thêm nghịch ngợm đáng yêu.
Vệ Diễn cùng Lâm Dịch Phong nhìn thấy cô, trong mắt hiện lên kinh diễm, chỉ là Lâm Dịch Phong mang kính râm, trên mặt chưa hiển lộ cảm xúc.
Mà đi theo cô là Tô Điệp Y, nhìn bóng dáng Bùi Yên ngăn không được ghen ghét.
Năng lực, gia thế và nhân duyên của cô hơn Bùi Yên, tự nhận là cũng nổi bật. Tự nhiên khinh thường nghe được đại học A khen Bùi Yên dáng người đẹp, ngoại hình xinh đẹp.
Nhưng không liên quan, người giống như Lâm Dịch Phong, tìm bạn gái chắc chắn yêu cầu sự trong sạch.
Bùi Yên đã bị loại trừ!
Cô làm bộ lơ đãng nhìn người đàn ông ngồi ghế phụ, áp xuống tình cảm nơi đáy lòng.
Bùi Yên ngồi ở giữa, dọc đường đi nghe Tô Điệp Y nhỏ giọng nói chuyện công việc với Vệ Diễn, cô nghe thấy nhàm chán, dựa vào ngực hắn ngủ ngon.
Lâm Dịch Phong dựa vào ghế, xuyên thấu qua kính chiếu hậu tinh tế đánh giá cô.
Nhờ kính râm hắn có thể không kiêng nể gì nhìn chằm chằm cô.
Giờ phút này cô như con mèo lười biếng, da lộ ra bên ngoài sáng lên, khuôn mặt nhỏ thượng bởi vì nóng hồng hồng; môi hơi đỏ, cái miệng nhỏ chép chép.
Không biết mơ thấy đồ ăn ngon gì.
Hắn khóe môi hơi nhếch, tâm trạng khá tốt.
Lại nhìn đến Vệ Diễn trộm hôn trán của cô, sắc mặt hắn lạnh hẳn.
Hắn dịch tầm mắt, ném kính râm trên chỗ điều khiển, thư ký thấy thế hỏi thăm, hắn nhàn nhạt trả lời:
“Không có việc gì”
Không khí bên trong xe đột nhiên căng thẳng. Thư ký không dám nói nhiều, toàn bộ lực chú ý vào lái xe.
Áp lực trên người Lâm tổng thật lớn, khí chất quá mạnh!
Ghế sau cũng an tĩnh, hai người không nói gì nữa.
Tô Điệp Y hơi hơi nhíu mày, lòng có nghi ngờ.