Hắn yêu thích vuốt ve mấy chữ còn quan trọng hơn sinh mệnh hắn, trong lòng tràn đầy mềm mại cùng sự vui vẻ.
Bùi Yên phát hiện ra sự khác lạ của hắn, cô lo lắng chọc chọc mũi hắn: “Dịch Phong, anh sao vậy--”
Lời còn chưa dứt, đã bị Lâm Dịch Phong cúi người hôn lấy, bàn tay hắn xen kẽ vào tóc cô, giữ đầu nhỏ hướng vào phía của mình, đầu lưỡi bá đạo lại nhưng không mất đi sự ôn nhu quấn lấy cô.
Một tay khác ổn định eo cô, không cho cô bởi vì ngửa đầu mà cảm thấy khó chịu.
Môi hắn triền miên, hút chặt miệng anh đào nhỏ, lúc Bùi Yên hô hấp dồn dập thì lập tức thả lỏng, đầu lưỡi vẫn như cũ liếm môi cô, đợi vài giây ổn định lại nhẹ nhàng mút chặt.
Đợi nụ hôn này chân chính kết thúc, Bùi Yên đã mềm như nước, tay nhỏ ở cổ hắn, thở vào ngực hắn yếu ớt gọi chồng...
Cô không biết cố gắng nghĩ, sức chiến đấu của mình thật sự yếu.
Trước kia mỗi ngày hắn đều ôm cô hôn tới hôn lui, hung ác như sói đói, nàng cũng luyện tập hô hấp sao không mất sức, sao mấy tháng không luyện tập, đã yếu thành như vậy?
Lâm Dịch Phong vuốt ve gương mặt cô, nghe cô gọi mình là chồng trong lòng vừa mềm vừa đau.
Hắn si mê chăm chú nhìn đôi mắt như sao của cô, thấp giọng lẩm bẩm: “Bảo bối, nếu chúng ta ở một thế giới khác không quen biết lẫn nhau, làm sao bây giờ...”
Bùi Yên loáng thoáng không nghe rõ hắn đang nói cái gì, khó hiểu nghiêng đầu: “Có ý gì?”
“Là....” Ở thế giới của anh, anh không biết em là ai, anh tìm em sắp điên rồi.
Em có biết hay không, anh rất nhớ em, rất nhớ em...
Tim Lâm Dịch Phong như bị kim đâm, nỗi đau trào dâng, hắn dường như không có gì cười một tiếng, như là kể chuyện cổ tích cho cô nghe.
Nếu... Là nếu, bọn họ ở thế giới song song không quen biết lẫn nhau, cho dù ở đại học chúng ta học cùng trường, nhưng lại không trở thành người yêu.
Quỹ đạo của hắn là sau khi tốt nghiệp chậm rãi tiến vào tiếp quản sản nghiệp gia tộc, còn khả năng trải qua những ngày như vậy mà chết đi, chấp nhận một cô gái môn đăng hộ đối.
Mà cô, như một người xa lạ, chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống hắn. Cho dù gặp thoáng qua, cũng là không quen biết lẫn nhau.
“Có lẽ....” giọng Lâm Dịch Phong trở nên khàn khàn, hắn ức chế sự nghẹn ngào trong cổ họng, tiếp tục nói:”Có lẽ ở đại học em đã có bạn trai, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn, có con của người khác.”
“Em đã quên anh, ngọt ngào gọi người khác là chồng, anh đây phải làm sao bây giờ?”
Em có biết hay không anh có bao nhiêu sợ hãi, mỗi lần anh đi xác nhận những người đã kết hôn có phải là em trong mơ hay không, anh cũng không dám đẩy cánh cửa kia.
Nếu sau cách cửa ấy, em rúc vào ngực người khác, anh sẽ nổi điên, không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Sau mấy trăm lần sợ hãi cùng kinh hồn đã thả lỏng, anh đã không có dũng khí tìm đáp án ấy.
“Em có phải đã sớm yêu người khác?” Hắn cuối cùng nói ra vấn đề khiến hắn sợ hãi nhất, đôi mắt hồng như chảy máu.
“Sẽ không....” Bùi Yên lập tức phủ nhận, rõ ràng chỉ là đang nói chuyện xưa, dáng vẻ hắn khiến cô đau lòng.
Cô lắc đầu bảo đảm, nói cô tuyệt đối sẽ không thích người khác, chỉ cần nơi nào có hắn cô sẽ vĩnh viễn cũng không nhìn những người khác, cô chỉ yêu hắn.
“Em thề?”
“Anh thề!” Cô gái đôi mắt hồng gật đầu, nghĩ đến nếu họ ở một thế giới khác không quen biết thì trong lòng rất khổ sở, đôi mắt cô cũng ướt, nức nở hỏi:”Nếu anh bắt nạt em em nên làm gì đây?”
Giống như với những người yêu thầm hắn hoặc hắn không thân thì hắn rất lạnh nhạt, sự lạnh lùng cao ngạo ăn sâu bén rễ vào hắn khiến cô nhìn hắn vài lần trong lòng cũng run sợ.
Nếu là ở thế giới khác, hắn cũng từng đối xử với cô như vậy thì sao?
Nhìn cô rơi lệ mà tâm hắn nát, Lâm Dịch Phong chân tay luống cuống lau khoé mắt cô, nhẹ nhàng dỗ: “Anh sẽ không bắt nạt.... Tuyệt đối sẽ không... em tin tưởng anh.. Tin anh..”
Sao anh có thể khi dễ em? Anh hận không thể mang hết tất cả thứ trên thế giới này đến trước mặt em.
“Vậy nếu anh bắt nạt em...” Bùi Yên xuyên thấu qua nước mắt nhìn hắn, giận nói.
“Em sẽ phạt anh kiếp sau vĩnh vĩnh viễn viễn sẽ không tìm thấy em!”
Lâm Dịch Phong ngơ ngẩn nhìn cô, như bị người đào cái hố, như thế nào tim vẫn đau.
Hắn dán lên trán cô, gấp đến nỗi nói năng lộn xộn: “Rút, rút lại lời em đi, bảo bối, đổi trừng phạt khác... Đổi cái khác...”
Nhưng sự mềm mại trong lòng ngực hắn dần dần trở nên trong suốt, mơ hồ, màu sắc xung quanh dần nhạt đi, ánh sáng không thuộc về căn phòng màu hồng phấn chiếu vào hắn.
“Không!!” Lâm Dịch Phong hét lên, mở choàng mắt, lọt vào trong mắt là khuôn mặt lo lắng của Carl. Vinh cùng thư ký Trương.
Không còn đôi mắt đầy sao của cô, không còn cân phòng màu hồng, không còn có Lâm Chân Nhã, Lâm Thư Đồng...
“Cho tôi vào một lần nữa!” Hắn bắt lấy tay Carl. Vinh, lạnh giọng yêu cầu. Sắc mặt của hắn tái nhợt đến đáng sợ, giữa trán chảy mồ hôi, đáy mắt đầy sự cầu xin:
Để hắn vào giấc mơ một lần nữa, hắn chưa thấy rõ dáng vẻ cô, còn chưa nói xong với cô, còn chưa bảo cô rút lại lời nói khiến hắn đau đớn kia....
“Không được, lúc này cậu hao phí quá nhiều tinh lực, căn bản không chịu nổi lần thứ hai!”
Carl. Vinh kiên quyết lắc đầu, vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng nhanh, ý chí của người đàn ông này muốn ở lại trong mơ, ở ngoài đời sẽ thành người thực vật, ông không thực hiện thôi miên với người này nữa.
“Lâm tổng, cậu nghỉ ngơi trước đi.” Nhìn hắn nắm chặt tay tiên sinh, thư ký Trương chỉ có thể khuyên nhủ, Carl. Vinh nhân cơ hội rút ra, đến bàn làm việc sắp xếp lại đồ đạc.
Người thanh niên này chấp niệm quá mạnh, thuật thôi miên ngược lại sẽ hại hắn, Carl. Vinh chỉ muốn rời khỏi đây.
“Carl.Vinh tiên sinh, cầu xin ông cho tôi vào lại!” Lâm Dịch Phong cố sức ngồi dậy, tránh thoát tay thư ký Trương, đi đến chỗ Carl. Vinh đột nhiên cảm thấy đầu đau đớn.
Hắn thống khổ ôm đầu, thân hình to lớn chao đảo, trời đất quay cuồng, bên tai hắn nghe tiếng hét rồi mấy ý thức.
- ----
editor: Chương này tác giả gỡ mìn tại sao LDP lại đóng cửa lại nha, đối xử lạnh nhạt với tất cả mn khiến nữ chính còn sợ, yên tâm sẽ bị nghiệp quật