Vẻ ngoài thiết kế như thuyền buồm, từ biển nhìn vào, khí thế ung dũng.
“Anh Dịch Phong!”
Đoàn người mới vừa vào khách sạn, còn chưa tới kịp đánh giá đại sảnh tráng lệ huy hoàng đã nghe thấy giọng nói của cô gái.
Cô gái mặc váy ngắn chạy tới phía Lâm Dịch Phong lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Anh Dịch Phong, em biết anh sẽ đến nơi này!”
Lâm Dịch Phong mắt lạnh híp lại, lộ ra sự không kiên nhẫn, “Sao cô lại ở đây?”
“Là bác nói cho em, em cùng anh Tống tới.”
Mấy chàng trai từ chỗ không xa lắm đã đi tới, giày da đạp lên đá cẩm thạch kêu kẽo kẹt kẽo kẹt.
Đã hai mươi mấy tuổi, quần áo hàng hiệu, trên mặt mặt thần khí hiện ra như thật, là loại ăn chơi trác táng. Trong đó một người nhuộm tóc xám, đeo khuyên tên là Tống Từ. Hắn đặt tay trên vai Lâm Dịch Phong lười biếng:
“Tôi nói anh Phong này, không đủ tình anh em nhé, tới chơi không mang theo chúng ta!”
“Đúng vậy, chúng ta tới khách sạn nhà cậy chơi, không phải tăng doanh thu sao!”
Mấy thằng khác cũng đều sôi nổi phụ họa.
Những người này đều là đàn em Lâm Dịch Phong, hắn là lão đại. Khi còn nhỏ vì dễ tác nghiệp, muốn chết muốn sống nhận hắn là lão đại, không cho thì tung ta tung tăng đi theo, hắn cảm thấy lúc thuận mắt cũng cho qua. Vì thế theo mười năm sau cũng coi như là có giao tình.
Lâm Dịch Phong lười để ý bọn họ, chờ thư ký đặt phòng, đi thang máy lên lầu, trước khi đóng cửa liếc nhìn Bùi Yên.
Cô không chú ý, cô đang ở bẻ ngón tay Vệ Diễn, chàng trai cúi đầu sủng nịch nhìn cô, bẻ ra lại cuộn lại.
Nhóm kia cũng không để ý, mỗi người từ nhỏ bị ngược quen rồi, sớm quen tính tình hắn, Mễ Điềm Điềm lại ủy khuất, đáng thương p nhìn Lâm Dịch Phong rời đi, đôi mắt hồng hồng muốn khóc.
Người là Tống Từ dẫn đến, người lớn họ Mễ còn dặn dò phải chăm sóc cô cháu gái bảo bối của bọn họ.
Hắn phải an ủi nói: “Em ơi, không cần quá để ý, em còn không hiểu biết, Dịch Phong là người như vậy.”
“Đi, anh dẫn em cùng bạn bè ra ngoài đi dạo, em còn chưa tham quan chỗ này? Thích gì anh mua cho ”
Vừa nói vừa khuyên cô, đi ra ngoài khách sạn.
Tô Điệp Y nhận được phòng, đi cuối cùng, mặt vô cảm đánh giá mấy người kia
Cô cũng nghe được câu của bọn họ“Khách sạn nhà cậu”, khiếp sợ không thôi.
Trung Thịnh Điền Sản ở phương đông cô từng nghe ở Tieba, lời đồn đãi là sự thật!
Trung thịnh là sản nghiệp của nhà Lâm Dịch Phong.
Cô đi vào thang máy, cúi đầu khóe miệng giơ lên, vừa lòng mừng thầm.
Cô chọn đối tượng quả nhiên phải đứng đầu!
Mà kẻ ái mộ hắn. Nhớ tới thiếu nữ kia, Tô Điệp Y hơi nhíu mày, gia thế cô gái kia chắc rất tốt, còn quen mẹ hắn, đối với cô có chút bất lợi.
Nhưng nhìn ra được hắn không thích, thậm chí có chút chán ghét.
Cho nên tiếp cận thông qua cha mẹ hoàn toàn ngược lại.
Cô ghi nhớ tin quan trọng này, mình muốn ổn định phải từng bước một.
Một chớp mắt, cô giấu đi tất cả cảm xúc, cùng những người khác đi ra thang máy.
Bùi Yên mới vừa vào phòng, đã bị cửa kính sát siêu lớn đất hấp dẫn,, đếm không hết động vật dưới đáy biển đang bơi, nước biển màu xanh được ánh nắng chiếu vào, bao phủ toàn bộ nhà ở.
“Trời ạ!”
Đôi mắt tỏa ánh sáng, ghé vào cửa nhìn nửa ngày, cách tấm kính dày chọc chọc gọi tên cá, nhìn nó lộc cộc lộc cộc phun bong bóng, vui mừng trợn to hai mắt, giống hai quả nho tròn xoe.
Không biết trong phòng A Diễn có như vậy không?
Cô cùng Vệ Diễn đều ở cùng tầng lầu, chỉ là một người phía đông, một người ở phía tây, cách nhau vài phút.
Bùi Yên xoay người đánh giá phòng, chỉ có phòng khách cùng thư phòng, không gian siêu lớn, toàn bộ thiết kế lấy màu trắng làm chủ yếu, đơn giản mang phong cách châu Âu, trên trần đen thuỷ tinh chiếu xuống, như mộng như ảo sặc sỡ.
Dọc theo chỗ rẽ cầu thang, lầu hai có phòng ngủ cùng phòng tắm, bên ngoài phòng ngủ có ban công siêu dài, nửa hình cung. Toàn bộ vịnh biển thu gọn vào trong ánh mắt, cực hợp với phong các khách sạn này.
Này cũng quá xa hoa đi…
Khiến một người có xuất thân như cô, có điểm e lệ.
Cô có chút xấu hổ, đầu tùy ý xoay sang, cách pha lê trong suốt, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đĩnh đạc ở lan can bên cạnh.
Đôi tay hắn đặt ở lan can, đốt ngón tay rõ ràng tay giao nhau, ánh mắt phóng ra ngoài xa, lười biếng nhưng quý khí, cảm giác được có người đang nhìn hắn, quay đầu chạm vào ánh mắt cô.
Con mắt của người đàn ông thần bí như màn đêm, giống như muốn hút người khác vào.
Bùi Yên chân tay luống cuống, thân thể tự giác căng thẳng, lễ phép mỉm cười, quay đầu giả vờ nhìn về phía bờ biển, nhưng mà lại có thể cảm giác được ánh mắt hắn còn dính ở trên người cô.
Cô tức khắc khẩn trương, ho khan hai cái, chậm rãi dạo bước vào phòng ngủ.
Người nhát gan!
Lâm Dịch Phong khóe miệng giơ lên, bật cười, liền đôi mắt đều nhiễm sắc thái.
Bởi vì mới gia nhập mấy người, thư ký sắp xếp lại chỗ ngồi, kế hoạch ban đầu là hai bàn biến thành ba bàn. Mễ Điềm Điềm vừa thấy Lâm Dịch Phong lập tức chạy đến ngồi bên hắn, lộ ra nụ cười lấy lòng ngoan ngoãn.
Tô Điệp Y nhịn xuống sự ghen tỵ, thoáng rời xa, mắt lại có thể xác định rõ chỗ của hắn.
Bùi Yên hoàn toàn không chú ý tới cảnh lục đục này, cô thật sự rất đói, buổi sáng không ăn, giờ phút này chỉ muốn ăn cho no bụng.
Vệ Diễn vừa lột hải sản, vừa cùng người trên bàn nói chuyện, dăm ba câu đều hứng thú, rốt cuộc mọi người ở lĩnh vực nào cũng là tinh anh.
Bùi Yên nhìn hắn nói chuyện, trộm chuyển động vòng tròn lớn trên bàn. Cô sớm nhìn trúng kem tươi đậu xanh đậu xanh, giờ phút này chuyển tới trước mặt cô, đang chuẩn bị dùng muỗng múc, vòng tròn bị người khác chuyển hơn nửa vòng.
Ngẩng đầu nhìn lại.
Cô không dám giận cũng không dám nói.
Lâm Dịch Phong tung ra một đề tài, mọi người nghị luận sôi nổi, hắn chưa nhìn về phía Bùi Yên, một tay xoay mâm tròn.
Bùi Yên bất đắc dĩ thở dài, không có việc gì, chờ lần sau chuyển qua cô nắm chắt thời cơ.
Nhưng mà suốt ba lần, người đàn ông giống như đối nghịch với cô, mỗi lần đậu xanh vừa đến chỗ cô, lập tức bị hắn chuyển đi.
Nếu không phải hắn không có nhìn cô, cô còn cho rằng hắn cố ý.
Cô từ bỏ ý muốn ăn, nghẹn khuất, cầm lấy chiếc đũa ăn cua thịt được lột qua, cúi đầu bĩu môi.
“Ha ha”
Lâm Dịch Phong cười ra tiếng tới, trong ánh mắt như có sao.
Hắn vốn dĩ đẹp đến loá mắt, cười rộ lên giống như băng tuyết hòa tan, làm người xem ngây ngốc.
Những người khác không rõ nguyên nhân nhìn nhìn, không biết nói gì đó khiến người như Lâm tổng vui vẻ.
“Không có việc gì” Lâm Dịch Phong không cười nữa, giọng nói dễ nghe.
Mễ Điềm Điềm cho dù thích, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng giờ phút này cô đắm chìm trong nụ cười kinh diễm đó, những băn khoăn vứt ra sau đầu.
Người đàn ông lạnh lùng, cô không dám tới gần, nhưng hắn cười, giống như hai người bọn họ tiến gần với nhau hơn.
“Anh Dịch Phong nếm thử cái này đi, ăn rất ngon!” Giọng nói cô gái kiều diễm uyển chuyển. Cô gắp một con cua, đặt ở đĩa của Lâm Dịch Phong.
Không khí lập tức đi xuống, sự không vui của người đàn ông tràn ngập bốn phía, sự vui sướng vừa rồi không còn nữa.
Hắn không cho thiếu nữ mặt mũi, gắp con cua để vào chỗ cũ.
“Mễ Điềm Điềm, tôi có tay.” Hắn trầm giọng nói.
Lời cảnh cáo truyền vào tròn tay, Mễ Điềm Điềm hốc mắt lập tức đỏ, cúi đầu, nước mắt rơi trong chén.
Tống Từ rất đau đầu, sớm biết không dẫn theo cô nàng tới, rõ ràng biết Dịch Phong không thích cô ấy, như này khiến không khí càng ngột ngạt!
Hắn chỉ vui cười nói sang chuyện khác, nghĩ tới trước khi đến đây, mấy trưởng bối nhà cô ấy đã nhắc hắn.