• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài đen kịt, như có mảng đen tối bao trùm phía chân trời, ánh đèn trong phòng học chiếu bóng hai người đang ở cạnh nhau giống như một đôi tin

Lâm Dịch Phong ôm cô, trong miệng nói ra những lời không thể tưởng tượng được, đáy lòng dâng lên chút ấm áp.

Nếu có người ở cùng công ty hắn ở đây, chỉ sợ kinh ngạc đến nỗi mở rộng tầm mắt.

Xử lý việc trong công ty đều bá đạo quả quyết, sạch sẽ lưu loát lại có thể ăn nói khép nép.

Con cưng của trời thế nhưng cũng phải học lấy lòng người khác!

Nếu là Lâm Dịch Phong của quá khứ, chắc cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng hôm nay hắn chỉ hy vọng cô có thể mở rộng cửa lòng đón nhận mình.

“Anh chưa ở cùng con gái bao giờ nên thường xuyên cư xử không đúng.”

“Cũng biết tính tình mình không tốt, cường thế lại ngang ngược.”

Lâm Dịch Phong đặt cằm mình trên trán Bùi Yên, khiến khuôn mặt cô dán vào ngực mình ngực.

Bàn tay to nhéo tay nhỏ, bao ở trong lòng bàn tay mình, nhiệt độ nhè nhẹ truyền vào mu bàn tay cô.

“Yên Yên, em giám sát anh đi!”

Sau khi hắn buột miệng thốt ra, bên tai cũng đỏ, giống như một đứa bé, tiếng nói trầm thấp có ý chờ đợi:

“Chúng ta lấy cuốn sổ nhỏ viết khuyết điểm của anh, anh từng bước từng bước sửa được không?”

“Về sẽ không tức giận lung tung nữa.”

“Anh muốn làm người giống như em muốn, cho anh một cơ hội được không?”

Hắn bởi vì lần đầu tiên nói như vậy, giọng nói hơi cứng đờ.

Trong phòng yên lặng rất lâu đến nỗi cây châm rơi có thể nghe thấy.

Lâm Dịch Phong chỉ cảm thấy chỗ ngực dựa có chút ấm áp, cơn đau âm ỉ trong tim.

Cô không đáp lại, hắn hơi co quắp, cúi đầu bình tĩnh nhìn cô, mong đợi cô mở miệng:

“Yên Yên, được không?”

Bùi Yên mím môi, ngơ ngẩn nhìn hắn.

Nhìn ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm vào mình, gương mặt bị hô hấp của hắn hoàn toàn bao phủ.

Đáy mắt xẹt qua chút ngạc nhiên, vì những lời này của Lâm Dịch Phong, còn dáng vẻ bất an của hắn

Những biểu cảm này cô đã từng thấy trên mặt Vệ Diễn, xuất hiện ở trên mặt Lâm Dịch Phong chỉ cảm thấy khủng bố.

Cô đã vô lực suy đoán hắn có thích mình hay không, vô lực tự hỏi sự ràng buộc đó, khiến cô không thể gánh nổi tình cảm này.

Bọn họ ở nơi đó quá lâu, chỉ cần nhớ lại toàn sự khó chịu cùng tra tấn, rậm rạp chui vào trong óc, không vứt đi được.

Cô không muốn tình cảm như vậy.

Môi đỏ Bùi Yên khẽ nhúc nhích: “Anh để tôi đi du học đi.”

Ánh mắt khẩn cầu, khẩn cầu hắn có thể lúc ôn hoà cho cô một cánh cửa.

Khẩn cầu hắn thả mình đến một nơi xa lạ bắt đầu lại từ đầu.

Quá khứ này khiến cô khó có thể thừa nhận, cô giống như chiếc đồng hồ mất dây cót, thời thời khắc khắc căng chặt, đến nỗi ở trong mộng cũng không được an bình.

Cô rất mệt mỏi, không muốn so đo yêu hận, chỉ ngóng trông không vướng bận gì nữa mà rời đi.

Ánh mắt Lâm Dịch Phong ngơ ngẩn, đã hiểu được lời cô chưa kịp buột miệng nói ra.

Chỉ cần có thể rời đi, cô thậm chí không hề trách hành động của mình, cũng không muốn sự bồi thường nào.

Cô không yêu hắn, đến hảo cảm cũng chưa từng có, ở người khác trong mắt hắn có tiền tài, quyền lợi, vẻ ngoài…

Ở trong mắt của cô không có một lực hấp dẫn.

Cô muốn ở nơi không có hắn, bắt đầu cuộc sống mới!

Vậy hắn làm sao bây giờ?

Không có Bùi Yên Lâm Dịch Phong nên làm cái gì bây giờ?

Hắn như máy móc chết lặng, lại lặp lại sinh hoạt như hồi trước?

Nhưng hắn đã trải qua sự ngọt ngào sao có thể cam tâm?

Cô ở bên hắn mấy ngày nay, hắn mới cảm thấy mình mới sống cuộc sống của một con người thực thụ.

Không có vòng tuần hoàn lặp lại họp hành cùng đi công tác, có  rất nhiều thứ khiến hắn vui vẻ chịu đựng cùng sung sướng.

Cảm giác bi ai đột nhiên sinh ra, Lâm Dịch Phong nếm được vị chua trong miệng

Giữa bọn họ đã khi nào đã thành kết cục như vậy?

Hắn tha thiết ước mơ lại là ác mộng của cô, cô khao khát tự do nhưng hắn không cách nào cho cô.

Hắn thậm chí muốn lập tức quay đầu đi, không dám nhìn ánh mắt khẩn cầu đó.

Hắn biết, hắn sẽ không cho, cũng không muốn cho.

Hắn thay đổi gì, đều là cô gái bên cạnh mình là tiền đề.

Đây là mấu chối không ai có thể đụng chạm!

Lửa nóng trong lòng tắt sạch, chỉ còn lại sự lạnh lùng xâm chiếm mỗi góc trong cơ thể hắn.

Lâm Dịch Phong không nói lời nào, nắm chặt vòng eo cô, đầu dựa vào vai cô, hô hấp ấm áp cách khăn quàng cổ chui vào cổ cô.

Hắn lặng im một lúc, mở miệng:

“Yên Yên, anh muốn đi New York mấy ngày, trong khoảng thời gian đó nhớ ăn uống đầy đủ.”

“Có muốn quà gì hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK