Mục lục
Thiếu Gia Ngông Cuồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

522: Nhận Con Gái Nuôi À


Hai cô gái đang nói chuyện, đột nhiên nghe ngoài cửa xôn xao.

"Các người làm gì vậy? Ông đây nằm viện mà các người lại mở tiệc ở đây à? Các người xem tôi là người chết sao?" Một tiếng quát kiêu căng hống hách vang lên, làm bầu không khí đang náo nhiệt trở nên yên ắng.

Chỉ thấy Tần Thọ ngồi trên xe lăn, trên đùi bó bột, mặt sưng vù, tức giận như muốn đốt hết tất cả.

Trong đám vệ sĩ đi theo phía sau anh ta còn có Ngụy Quốc Bình - người từ trong gia tộc chạy tới giúp đỡ.

Tần Thọ quát xong lại cười một cách kỳ lạ: "Tôi bị người ta đánh phải vào viện, nhà họ Tào các người lại vui vẻ vậy sao? Ha ha, thật nực cười.


Thế mà trước đây các người còn nói với tôi là đừng khách sáo, cứ xem đây như nhà của mình, ha ha ha."
Tần Thọ vui buồn thất thường như vậy, chẳng phải tâm trạng đang rất tệ sao? Không ai trong nhà họ Tào dám tiếp lời.

Bà cụ Tào đang ở trong phòng chuẩn bị với cô con gái nuôi Trần Mục Linh.

Tần Thọ nhìn thấy Tào Nhụy Vân lại cười dữ tợn: "Ồ Tào Nhụy Vân, cô
đã suy nghĩ xong chuyện làm bạn gái tôi chưa? Nếu không phải nhớ cô, tôi sẽ chẳng quay lại chỗ tệ hại, đã tàn còn nát này.

Nhà họ Tào các cô cũng đủ nghèo đấy"
Cả thành phố Quảng đều biết nhà họ Tào tương đối khiêm tốn, hơn nữa ở đây là khu phố cổ tất nhiên có nhiều chỗ không bằng khu thành phố mới xây dựng, nhưng nếu nói nhà họ Tào nghèo thì thật sự làm người ta không thở nổi.

Vậy Tần Thọ phải giàu tới mức nào?
Chẳng qua không ai dám phản bác anh ta.

Nhà họ Tần quả thật là giàu đến mức chảy mỡ.

Tào Nhụy Vân sợ đến tái mặt, nắm chặt tay Mộc Tư Thuần.

Điều này làm Tần Thọ cũng chú ý tới Mộc Tư Thuần.

Mắt anh ta lập tức sáng lên vì phát hiện ra cô ta dường như còn xinh hơn, dáng người quyến rũ hơn và trẻ hơn Tào Nhụy Vân.

Tần Thọ luôn thích săn gái đẹp, vừa nhìn lập tức nổi máu dê.

Anh ta nhìn không dời mắt, đang muốn nói chuyện.

Ngụy Quốc Bình ở bên cạnh nhận ra bệnh cũ của cậu chủ tái phát, lập tức nhắc nhở: "Cậu chủ, mọi người đều đang nhìn nên cậu phải chú ý tới lễ nghi, không thể để nhà họ Tần chúng ta bị sỉ nhục vì hành vi cử chỉ của cậu được."
Tần Thọ nghe được lời cảnh cáo thì bĩu môi, chống cằm cố kìm chế, lại bày ra dáng vẻ đạo đức giả trước mặt người khác, thái độ rất chảnh: "Chú Tào, những gì cần nói thì Ngụy Quốc Bình đã nói với chú vào buổi trưa rồi.

Tối nay tôi tới đây là muốn nhận được câu trả lời.

Lần này tôi xảy ra chuyện ở nhà họ Tào, các chú phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.

Các chú tính chịu trách nhiệm thế nào vậy? Có đôi khi không phải nhiều người là có tác dụng đầu, thậm chí còn liên lụy tới bạn bè đấy."
Lời nói này lộ rõ ý uy hiếp, hình như muốn trừng trị luôn những người đứng về phía người nhà họ Tào, muốn dồn bọn họ vào đường cùng.

Mọi người đều nhìn sếp Tào, không biết ông ta sẽ có thái độ thể nào.

Tần Thọ đã tới quấy rối đúng vào lúc mở tiệc tối đấy.


Có người tương đối thành thật, nhân cơ hội này lập tức rời đi, không dám ở lại để tránh bị nhà họ Tần để ý tới.

Khách khứa tới đây vốn không nhiều, bây giờ lại càng ít hơn.

Sếp Tào mím môi, căng thẳng nói: "Cậu Tần, thật ra mẹ tôi nhận con gái nuôi tối nay nên mới bày chút tiệc rượu, không có gì đặc biệt cả"
"Nhận con gái nuôi à?" Tần Thọ nói: "Chú Tào, chú thật sự muốn tôi cười chết sao? Nhà họ Tào các chú rảnh rỗi tới mức làm mấy chuyện vô nghĩa đó à? Được rồi, bà cụ nhận con gái nuôi nên tôi không thể quấy rối, nếu không sẽ bị nói là bất lịch sự.

Vậy tôi cũng vào tham dự
là được rồi.

Sau khi tham dự xong bữa tiệc bà cụ nhận con gái nuôi, chúng ta lại bàn tới câu trả lời của chú."
Tần Thọ ngoắc tay, Ngụy Quốc Bình và một đám vệ sĩ đi thẳng vào trong nhà lớn.

Bầu không khí trong nhà họ Tào lập tức thay đổi.

Tần Thọ này tiến vào tham dự thì còn ai nuốt trôi được nữa? Anh ta làm vậy chẳng phải là muốn đuổi hết mọi người đi sao?

523: Xong, Xong Rồi, Lần Này Xong Thật Rồi

Nhà họ Tào không phải sẽ thành trò cười à?

Đột nhiên, bên trong phòng khách chợt vọng ra tiếng quát: "Anh đứng

lại đấy cho tôi. Ở đây không chào đón anh!"

"Ai không chào đón tôi vậy?" Tần Thọ nghe thấy lời nói trong đại sảnh. Không ngờ lại có người phụ nữ dám đuổi anh ta? Nhà họ Tào thấp kém ư? Đúng là buồn cười.

Tần Thọ anh ta đến nhà họ Tào là nể mặt nhà họ Tào, bây giờ bởi vì nhà họ Tào không bảo vệ được khiến anh ta bị bắt đi đánh đập và uy hiếp một trận, anh ta không động được vào cô gái tên Trần Mục Linh nhưng chẳng lẽ không động được vào nhà họ Tào?

Dù sao cũng phải xả cục tức này.

Tần Thọ cao giọng nói: "Chú Tào, chú phách lối quá nhỉ? Chú có can đảm đối đầu với tôi thật ư? Chẳng lẽ chú mới tìm được chỗ dựa?"

Sếp Tào vô cùng xấu hổ, ông ta không biết nên nói thế nào, nghe giọng nói có vẻ không quen lắm, rốt cuộc là ai đang quấy rối?

Không biết bây giờ tình cảnh nhà họ Tào rất nguy hiểm hay sao mà còn muốn kích thích Tần Thọ?

Lúc này, Trần Mục Linh đã thay bộ quần áo mới đỡ bà cụ Tào chậm rãi bước ra từ trong đại sảnh.



Một người tuổi già sức yếu, một người trẻ trung xinh đẹp, trước sự so sánh này Trần Mục Linh như viên ngọc sáng rực rỡ nhất, phối hợp với chiếc váy dài chiết eo, trông cô ta đẹp như tiên nữ.

Tần Thọ sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn phát hiện hai người đẹp tuyệt sắc khiến anh ta hơi bất ngờ.

Không đúng!

Người phụ nữ này chẳng phải là em gái qua đường mà anh ta phát hiện lúc uống rượu ở quán bar dạo trước sao? Lúc ấy muốn bắt chuyện, ai ngờ thất bại, đàn em của Tào Tương Lương còn đánh người ta bị thương, về sau để có được đổi phương, anh ta còn ỷ vào thế lực nhà mình đi đối phó với người nhà cô em gái này, định dằn mặt một trận, em gái kia còn không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?

Ai ngờ chuyện sau đó khiến anh ta cực kỳ hối hận.

Tần Thọ kinh ngạc nói: "Sao cô ta lại ở đây? Hình như cô ta chỉ là

người bình thường, sao lại ở cùng bà cụ Tào?"

Thực ra Trần Mục Linh hơi hoảng hốt, nhưng Tần Minh cổ vũ cô ta, bảo cô ta cứ tùy ý quát tháo Tần Thọ, tự tay đuổi anh ta đi, cô ta lựa chọn tin tưởng Tần Minh, bởi vì cô ta chỉ có thể tin tưởng Tần Minh.

Trần Mục Linh lại quát lớn: "Tần Thọ, anh còn muốn chịu đòn à?"

Mọi người giật mình, người đó là ai? Cô ta lấy đâu ra can đảm ăn nói với cậu Tần như vậy? Không thấy sếp Tào đứng khép nép bên cạnh giống như đàn em sao? Không thấy con cái và họ hàng nhà họ Tào đều trốn bên cạnh không dám ló đầu sao?

Em gái nhỏ như cô không hiểu đạo lý súng bắn chim đầu đàn sao?



"Haiz, em gái, em bớt nói đi." Sếp Tào lập tức quát cô ta.

Người bên cạnh cũng nói: "Cô ta đang gây thêm phiền phức đấy à? Đây là con gái nuôi bà cụ nhận đúng không? Sao mới vào nhà họ Tào chúng ta đã phách lối thế?"

"Xong, xong rồi, lần này xong thật rồi."

"Cậu Tần nổi giận rồi. Chúng ta mau chạy đi."

Một số người không có gia thế lớn mạnh, thấy tình hình không ổn, lập tức lôi kéo người bên cạnh bỏ đi để tránh bị tai bay vạ gió. Bọn họ không thể dính líu đến nhà họ Tào được.

Trần Mục Linh liếm môi, cô ta cực kỳ căng thẳng, nhưng nhìn Tần. Minh đằng sau đám người, Tần Minh không đi, cô ta liền có dũng khí.

Cô ta lấy can đảm, nói: "Tần Thọ, anh trả lời đi? Trước đó anh phách lối lắm mà? Sao thế? Cảm thấy nhà họ Tào chúng tôi dễ bắt nạt à?"

Ngụy Quốc Bình cau mày, ông ta là người bàn chuyện làm ăn với tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ lần này, sao có thể không biết Trần Mục Linh là ai?

Mọi chuyện đều do cô nàng hồng nhan họa thủy này gây ra.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK