531: Phải Mặc Quần Áo Hay Sao Mà Mở Cửa Lâu Vậy
Trần Mục Linh bạo gan, nhón chân lên muốn hôn Tần Minh.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Tiếng đập cửa đột ngột dọa hai người run lên, như đang làm chuyện gì đó mờ ám sau đó bị người ta phát hiện vậy, hai người vội vàng tách nhau ra.
Trần Mục Linh quay lưng đi, nhanh chóng mặc quần áo.
Tần Minh thì xoa đôi bàn tay, mau chóng thoát khỏi trải nghiệm dịu dàng vừa rồi, sau đó quay lưng về phía Trần Mục Linh, sửa lại quần áo.
Bộp bộp bộp bộp bộp bộp.
Tần Minh nghe tiếng gõ cửa này mà thấy may vì ban nãy khóa cửa, nếu không thật sự sẽ xảy ra chuyện vô cùng máu chó.
Anh nhìn Trần Mục Linh đã ăn mặc chỉnh tề, cả khuôn mặt đỏ bừng, không dám đối mặt với anh, bèn nói: "Khụ khụ, Trần Mục Linh, tôi xin nhận ý tốt của cậu, nhưng con gái cần e dè chút thì hơn, tôi cũng thích kiểu con gái có lòng tự trọng hơn."
Trần Mục Linh nghe vậy càng xấu hổ hơn, đồng thời cũng xấu hổ đến nỗi không sao ngẩng đầu lên được.
Cô ta chỉ muốn tặng nụ hôn đầu của mình, sau đó để lại cho Tần
Minh “hồi ức sâu sắc”, thắt chặt sự ràng buộc giữa hai người thôi mà, ai ngờ hại Tần Minh hiểu lầm cô ta muốn hiển thân, còn thất bại.
Chuyện này xấu hổ cỡ nào chứ?
Tần Minh không định dạy dỗ gì cô ta, chỉ là mọi hành vi của Trần Mục Linh như muốn cầu xin anh ta vậy, dù sao anh ta cũng phải từ chối đúng không?
Anh thấy Trần Mục Linh rất xấu hổ bèn lại gần, nói: "Cậu là cô gái tốt, nhưng tôi lại là thằng tồi, đừng yêu tôi, cậu sẽ bị tổn thương đấy"
"Cậu không phải thằng tồi" Trần Mục Linh cắn môi vội nói: "Trước kia tôi hiểu lầm cậu, tôi chỉ, chỉ muốn..."
Bộp bộp bộp bộp, cửa lại bị người ta đập mạnh.
Sau đó nghe thấy Mộc Tư Thuần tức tối chất vấn: "Phải mặc quần áo hay sao mà mở cửa lâu vậy?"
Tần Minh im lặng, lại là yêu tinh nhỏ phiền phức Mộc Tư Thuần.
Tần Minh nói: "Khụ khụ, chuyện vừa rồi tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra.
Cậu không cần nghĩ đến chuyện báo đáp tôi đâu, giữa bạn bè nên giúp đỡ nhau mà."
Tần Minh lại xoa đôi bàn tay đi về phía cửa, vừa mở cửa đã thấy Mộc Tư Thuần khoanh hai tay đầy tức giận.
"Ba mẹ em hỏi anh đã về chưa." Mộc Tư Thuần nhìn dáo dác tình hình trong phòng, bĩu môi nói: "Mặc quần áo hơi lâu đấy nhỉ?"
Tần Minh liếc cô ta một cái, nói: "Đừng nói linh tinh, em đang phá hoại danh dự của người ta đấy à?"
Mộc Tư Thuần nói: "Được thôi, là lỗi của em.
Quấy rầy chuyện tốt của anh và người khác rồi"
Tần Minh quay đầu nói: "Trần Mục Linh, tôi đi trước đây, có việc gì gọi điện thoại cho tôi."
Tần Minh vội vàng kéo Mộc Tư Thuần rời đi, sợ cô nhóc này lại quấy rối.
Ai ngờ hai người vừa đi ra khỏi cửa nhà họ Tào, nào thấy Mộc Hạo và Hứa Thục Lan, bọn họ đã đi rồi.
Tần Minh tức giận chỉ vào Mộc Tư Thuần, nói: "Cái con nhóc này, bây giờ em toàn lừa anh thể hả."
Mộc Tư Thuần đắc ý bĩu môi: "Ai bảo anh rể cũng lừa em.
Anh dám nói, trong những chuyện em đã biết, anh không lừa em chuyện gì cả, em sẽ thẳng thắn với anh, không bao giờ nói dối anh"
Khóe môi Tần Minh giật một cái, câu này thật khó trả lời.
Mộc Tư Thuần thấy Tần Minh không đáp được, lại kéo cánh tay Tần Minh, làm nũng: "Được rồi, anh rể à, em sợ anh bị hoa dại ven đường thu hút, không cẩn thận phạm sai lầm thôi mà? Chị em cũng đã dặn em trông chừng anh, em sẽ chăm sóc anh như chị em vậy.
Anh đừng nóng giận, em cũng vì lo cho anh thôi mà."
Tần Minh nói: "Được rồi, anh đưa em về."
Mộc Tư Thuần nũng nịu kéo cánh tay Tần Minh, nói: "Tối nay cũng muộn rồi, em không muốn trở về, đến căn biệt thự của anh đi.
Hơn nữa ngày mai em phải tới công ty báo cáo, anh phải theo em đến tận trưa.
Đã hứa rồi thì anh không được nuốt lời đâu".
Tần Minh bị cô ta mè nheo đến bó tay, đành phải đồng ý.
Hai người trở lại căn nhà ở tiểu khu Lục Đạo, căn nhà to như vậy chỉ có hai người họ, có thể nói cô nam quả nữ dễ phạm sai lầm.
Để mình không phạm sai lầm, Tần Minh vừa vào phòng liền khóa trái cửa, vùi đầu ngủ say.
Cả đêm trôi qua bình yên, hôm sau khi thức dậy, Mộc Tư Thuần đã ăn mặc vô cùng giản dị nhưng vẫn nổi bật, rất xinh đẹp, mặc quần áo rất rẻ tiền, không phù hợp với phong cách ăn mặc bình thường của cô ta.
Tần Minh ngạc nhiên hỏi: "Em làm gì vậy? Không mặc váy không mặc hàng hiệu nữa à?"
Mộc Tư Thuần nói: "Em nghe các tiền bối đoàn phim nói, làm ngôi sao phải có hai hình tượng, một hình tượng khi gặp fan hâm mộ, cần thân thiết, gần gũi, không thể quá khoe khoang và phô trương được,
trừ phi mặc nhãn hiệu của bên tài trợ. Một hình tượng khác khi gặp người trong nghề, phải có sự kiêu ngạo và cá tính nhất định, thể hiện được sự mạnh mẽ, nếu không sẽ dễ bị người ta bắt nạt"
Tần Minh nheo mắt: "Một diễn viên tuyến mười tám như em có cần. vậy không? Ngoài khuôn mặt và dáng người ra, em còn có gì không? Em nên dồn tâm trí vào diễn xuất, rèn luyện tu dưỡng nghề nghiệp của mình, chứ không phải dùng mấy trò vặt vãnh này"
"Hì hì hì." Mộc Tư Thuần nghe nửa câu đầu đang không vui, nhưng nghe nửa câu sau lại tươi cười rạng rỡ, nói: "Em chỉ cần xinh đẹp là được rồi, em làm bình hoa cho anh rể ngắm".
"Thôi đi, anh không rảnh đến mức ngày nào cũng ngắm bình hoa như em đâu" Tần Minh không vui nói: "Em hãy quay về làm chính mình đi, ngành giải trí mà không có nét riêng thì không nổi được đâu. Có ngoại hình xinh đẹp không nổi được lâu được đâu, thứ khiến em nổi lâu dài là khán giả, chứ không phải đạo diễn."
Mộc Tư Thuần nghiền ngẫm lắng nghe, cuối cùng dường như nghĩ thông điều gì, bật cười: "Anh rể tốt quá, còn nghĩ kế cho em nữa. Thật ra em cũng không thích tạo hình tượng giả dối với các fan hâm mộ của em, chính em cũng buồn nôn dáng vẻ suốt ngày tỏ ra ngây thơ với họ, em chỉ muốn mắng họ thôi".
Tần Minh cười nhạo nói: "Ha ha, em có được mấy mống fan hâm mộ cơ chứ? Mấy fan ông chú lần trước à?"
Mộc Tư Thuần tức giận chu môi, nói: "Em thật sự có rất nhiều fan hâm mộ đấy."
Tần Minh không nói nhiều nữa, bảo A Long lái xe đưa hai người đến công ty Phi Ca Entertainment ở trung tâm thành phố Quảng, đây là công ty giải trí có chút danh tiếng trong giới, có hai ba ngôi sao điện ảnh nổi tiếng.
Tần Minh còn chưa kịp hỏi Mộc Tư Thuần tìm được công ty giải trí mà debut bằng cách nào đã thấy ở cửa có một đống fan hâm mộ giơ biển.
"Thuần Thuần anh yêu em"
"Á á á."
"Mộc Tư Thuần em tuyệt nhất, em nhất định sẽ giành giải quán quân, em chắc chắn sẽ là quán quân"
"Á á á."
"Thuần Thuần bọn anh ở đây, bọn anh là FC Thuần"
Tần Minh kinh ngạc nhìn của tòa nhà công ty, một đống fan hâm mộ ồn ào, vô cùng nhộn nhịp, người người mặc áo cổ vũ màu hồng, hỗ hào khẩu hiệu, chỉ mong khi thần tượng đi ngang qua nhìn mình một cái, thật đúng là... khoa trương.
Tần Minh nhìn đám đông đen kịt, ít nhất cũng hai trăm người, phải huy động bảo vệ chặn lại, tất cả đều là to ủng hộ Mộc Tư Thuần?
Mộc Tư Thuần nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc đến ngây người của Tần Minh thì trong lòng cũng hơi đắc ý, nói: "Những người này chỉ là thủ lĩnh fan hâm mộ, fan hâm mộ đại diện thôi, bọn họ nói, em có hơn năm