Mục lục
Thiếu Gia Ngông Cuồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

730: Đã Từng Giết Người Rồi


Nhưng nhìn hành động của Tần Minh lúc này thì Tôn Thường Hi chỉ cảm thấy anh rất xa lạ, có cảm giác như chẳng thể nhìn thấu được anh nữa rồi.
Chẳng bao lâu sau, những người mà Tôn Chính Nghĩa thuê về, đều đã trở thành tay sai của Tần Minh.
Tần Minh dẫn đầu đoàn người, vênh váo đi vào khu vực nghỉ ngơi của khách sạn, lúc này trong đại sảnh chỉ còn có ba người.
Tôn Chính Nghĩa, ông cụ Tôn và một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ luyện võ công màu đen.
Tôn Chính Nghĩa nhíu chặt lông mày lại rồi nói: “Cậu thanh niên mà ông tìm đến không hề đơn giản chút nào, chẳng những điều tra được là tôi đang đối phó với nhà họ Tôn các ông, lại còn tìm được tung tích của tôi, bây giờ thì dùng tiền mua chuộc được người tôi thuê về.

Trên đời này có mấy người lợi hại như vậy chứ.
Ông cụ Tôn thấy Tần Minh và người nhà mình bình yên vô sự thì đi ra, vừa mừng vừa lo, ông cụ nói: “Học sinh của một người bạn cũ của tôi, giỏi không tả được.”

Tôn Chính Nghĩa khẽ nói: “Đừng có mà mừng vội, tôi còn chưa thua đâu.

Bên tôi vẫn còn một người nữa, ha ha, người này thì không thể mua chuộc được bằng tiền đâu: “A Huyền, trông chờ vào con đấy”
Người đàn ông mặc đồ luyện công màu đen đứng cạnh Tôn Chính Nghĩa cung kính gật đầu với anh ta, sau đó bước ra khỏi hàng, đi đến chỗ trống giữa đại sảnh.
Tần Minh nhướn mày lên nhìn người đàn ông đó, anh có cảm giác mình không nhìn thấu được gã.
Tôn Thường Hi đi ra trước mặt Tần Minh, nhắc nhở với vẻ đề phòng: “Cậu cẩn thận đẩy, có vẻ như người này...!đã từng giết người rồi”
A Huyền nhếch mép, nói bằng tiếng Trung Hoa hơi lơ lớ: "Cô cảnh sát xinh đẹp, không phải là chỉ sợ, mà tôi đã từng giết người thật rồi, tôi có thể khẳng định, hơn nữa số người tôi giết còn nhiều hơn cả số tội phạm mà cô đã từng bắt.

Hơn nữa, pháp luật nước Hoa Hạ không trừng phạt được tôi đâu.
Tần Minh tiến lên một bước, nói rất dõng dạc: “Nhưng mà sự chính nghĩa của Hoa Hạ có thể trừng phạt được anh”
Tần Minh nhìn sang ông cụ Tôn ở bên cạnh, ông cụ khá lớn tuổi, hành động bất tiện, lại còn đứng khá gần với Tôn Chính Nghĩa, bây giờ ông cụ là lá bài mạnh nhất mà Tôn Chính Nghĩa có.
Mà già trẻ lớn bé trong nhà họ Tôn cũng chỉ có yêu cầu duy nhất là bảo đảm an toàn cho ông cụ Tô.
Nhưng điều mà ông cụ Tô mong mỏi lại là muốn Tôn Chính Nghĩa chọn tình anh em thay vì sự thù hận, muốn Tôn Chính Nghĩa buông bỏ sự hận thù trong lòng mình.
Tần Minh cũng rất hiểu tâm tư của ông cụ Tôn, anh cần phải giải quyết chuyện này trong hòa bình.
Chính vì điều này nên vừa nãy anh mới không tiếc bỏ ra rất nhiều tiền để mua chuộc đám lính đánh thuê kia, chứ không chém giết nhau ở quy mô lớn, tránh xảy ra sự mất khống chế ở hiện trường.
Trước mắt, chỉ còn người đàn ông trẻ tuổi kỳ lạ này thôi.

Có vẻ như anh ta là thành viên chính thức của Hội Vạn Xà, không thể thu mua được bằng tiền bạc, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ta thì đây chắc hẳn là cao thủ võ thuật rồi.
Tần Minh nghiêng người nói: “Bên chúng tôi có hơn một trăm người đấy, dù anh có gọi nhân viên phục vụ và bảo vệ lên cũng không đủ đâu.

Dùng vũ khí thì dễ bị thương, mà nhìn anh có vẻ như rất giỏi về chiến đấu, vậy...
A Huyền khinh khỉnh cắt ngang lời Tần Minh: “Đánh luân phiên từng người một, đánh một một hay xông lên cùng lúc gì cũng được.

Chỉ cần bước qua được người tôi là thằng.

Cả đám vô dụng ở với nhau thì làm được gì chứ.
Mọi người nghe xong câu đó thì đều nổi giận, người này ngông cuồng quá rồi.
Ngay sau đó, một người đàn ông da đen, cường tráng, cao lớn đi ra: “Hề hề, boss cứ để cho tôi lên đi.

Tôi ngứa mắt với thằng nhóc này lâu lắm rồi, xuống ngâm suối nước nóng một lúc thôi mà cũng lải nhải.

Tôi thấy ngứa tay từ lâu rồi.
A Huyền cười khinh thường, chẳng để đến người đàn ông da đen này vào mắt.

Người đàn ông da đen cũng không dùng vũ khí, cứ thế vào tư thế chiến đấu rồi giơ nắm đấm lên, lao thẳng về phía trước mặt A Huyền.
Vậy mà người đàn ông tên A Huyền kia lại không hề né tránh, lúc sắp trúng đấm thì anh ta nghiêng đầu đi, nhẹ nhàng tránh được nắm đấm của người đàn ông da đen, đồng thời còn đưa tay lên, túm lấy tay người đàn ông da đen, bẻ ngược lại.

"Crack!"
“Á á!”
Người đàn ông da đen bị bẻ ngược tay ra phía sau, đau đến mức chết đi sống lại.
"Huych!"
A Huyền lại tung cú đá vào phần bụng của người đàn ông da đen, khiến anh ta đau đớn kêu lên lần hai, sau đó cứ thế ngã xuống đất, không nhúc nhích gì nữa, có vẻ là ngất luôn rồi.
Chỉ hai chiêu như vậy thôi mà đã khiến cho một người đàn ông cơ bắp cao gần hai mét, lại còn là lính đánh thuê có kinh nghiệm nằm rạp xuống.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều câm nín.
Tôn Chính Nghĩa nở nụ cười đắc ý, có vẻ như cảm thấy chuyện này rất bình thường..

731: Tôi Chỉ Phụ Trách Việc Che Giấu Hành Tung Thôi

A Huyền nhẹ nhàng nhìn Tần Minh rồi nói: “Cùng lên cũng được.

Tần Minh mím môi, không thể xông lên cùng một lúc được. Anh biết có câu ném chuột sợ vỡ bình, nếu bây giờ tất cả mọi người cùng xông lên thì sẽ rất loạn, mà nếu đã loạn rồi thì kiểu gì cũng có người xông về phía ông cụ Tôn. Mà thế thì lá bài lợi hại nhất của Tôn Chính Nghĩa sẽ bị uy hiếp, biết đâu trong lúc hỗn loạn, Tôn Chính Nghĩa lại làm hại ông cụ Tôn, hoặc nhỡ chẳng may Tôn Chính Nghĩa lại giấu một quả b ở đây rồi cho tất cả mọi người thăng thiên cùng nhau thì sao?

Tần Minh biết rõ, đối phương không phải là kiểu người ham sống sợ chết, nếu muốn thuyết phục được đối phương thì bắt buộc phải đánh bại được thành viên của Vạn Xà Hội – A Huyền.

“Để tôi lên!”

Bỗng nhiên một người đàn ông tóc vàng da trắng bước ra khỏi đám người, anh ta cũng rất cường tráng, còn mỉm cười tự tin: “Hề, ngại quá, lúc nãy ông chủ tôi đã trả cho tôi cái giá rất cao.

A Huyền lạnh lùng nhìn đối phương: “Cậu nghĩ là tôi sẽ thua dưới tay sát thủ tiền thưởng như cậu? Lúc trước khi chiêu mộ mấy người tôi cũng đã đề phòng rồi.”

Người đàn ông tóc vàng da trắng rít lên: “Đúng đấy, vậy nên chúng tôi cũng giống như Donny vậy, bị bắt rồi mà vẫn chẳng còn ai quan tâm, đã thế còn bị hạn chế tự do nữa. Đi chết đi!”

Tần Minh nhướn mày lên, người tên Donny kia chắc hẳn là người mà đã cài b trong xe của Tôn Nhân Lý rồi bị Tống Dĩnh bắt được. Xem ra, từ hôm qua mối quan hệ của mấy người này đã đi xuống rồi.

Tần Minh nghĩ thầm: “Nhìn kỹ thì không phải là tất cả những người này đều am hiểu cách chiến đấu, có lẽ một số người chỉ phụ trách việc thu thập tin tức, lái xe, rồi pha chế thuốc các kiểu”

“Vèo!”

Trong lúc nói chuyện thì người đàn ông tóc vàng da trắng đã rút một con dao nhỏ ra, đâm thẳng về phía A Huyền.

“Vèo vèo vèo!”

Động tác công kích của anh ta vừa nhanh vừa chuẩn, giống như mấy bộ phim điện ảnh võ thuật vậy, chỉ cần A Huyền sơ sẩy một chút thôi là sẽ bị cắt mất một miếng thịt ngay.

“Người đàn ông da trắng này rất lợi hại.”

Tôn Thường Hi nói với thái độ tán thưởng: "Kiến thức cơ bản của người này chắc chắn, tốc độ nhanh, kinh nghiệm cũng phong phú. Nhưng mà.”

Tôn Thường Hi còn chưa nói hết câu thì sau khi đánh được mười chiêu, người đàn ông tóc vàng da trắng kia đã bị A Huyền bắt được sơ hở.



Trong phạm vi có hạn của đại sảnh, hai người vừa đánh nhau vừa va mạnh vào vách tường.

Người đàn ông tóc vàng da trắng lợi dụng phần vách tường, chặn lại đường lui của A Huyền.

Vốn dĩ anh ta tưởng rằng mình chém dao xuống thì A Huyền sẽ bị cắt mất một miếng thịt, nhưng gã ta lại lợi dụng khoảnh khắc thư giãn và chủ quan của đối thủ, túm mạnh lấy tay anh ta.

Một tiếng động lớn vang lên, cả hai người đã túm chặt lấy tay nhau.

“Nhanh quá!”

tất cả mọi người đều ngạc nhiên: “Như vậy mà cũng có thể bắt được?”

“Rầm!”

Trong khoảnh khắc bắt được tay của đối thủ thì cùng lúc đó, A Huyền cũng ghì sát người đối thủ lại, nhằm thẳng vào cổ của người đàn ông da trắng tóc vàng.

Tốc độ của gã nhanh đến mức đối phương không đề phòng.

“Khụ!”

Bị đấm mạnh vào yết hầu, anh ta họ cả một ngụm máu, sau đó mất hết sức chiến đấu, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Người lính thứ hai ngã xuống rồi mà người A Huyền vẫn rất sạch sẽ, không hề dính một giọt máu nào, rất bình tĩnh nói:

“Đám ô hợp này, vốn dĩ mấy người đã sắp bị chúng tôi thải đi rồi, đợt trước mấy người còn giúp được trong việc điều tra tài liệu và che dấu hành tung. Nhưng bây giờ bị vây ở đâu nếu như cứ cố đánh cho bằng được thì có thể sẽ mất mạng, vậy là cả đám dứt khoát cầm thêm một khoản tiền nữa để thay đổi thân phận. Ha ha, đám người này cũng chỉ có chút chí khí đó mà thôi.

“..”

Đám lính đánh thuê quay sang nhìn nhau, suy nghĩ của đa số bọn họ đã bị vạch trần mất rồi.



Thật ra, ngay từ lúc Tần Minh tìm đến chỗ này, bên ngoài đã xuất hiện rất nhiều người canh gác, thậm chí quân đội cũng đã vây kín nơi này lại rồi.

Trước khi Tần Minh đi vào, những người lính đánh thuê này đã muốn rời đi, nhưng lại không đi kịp, vậy nên họ cũng bắt đầu lo cho tính mạng của bản thân, dù sao thì đay cũng là Hoa Hạ, đối thủ cần bao nhiêu nhân lực là có bấy nhiêu, sao họ có thể trốn nổi được chứ?

Vậy nên Tần Minh vừa ra tay đã mua chuộc được họ ngay. Tất cả mọi người đều hùa nhau tin rằng chắc chắn là Tôn Chính Nghĩa sẽ bại trận.

Nhưng mà Tần Minh mới chính là người đưa ra quyết định ở đây. Nếu như anh không cho mọi người lao vào hỗn chiến thì cũng chỉ có thể đấu một một mà thôi.

Nhưng sau vài lần chiến đấu thì họ lại nhận ra năng lực chiến đấu của người đàn ông phương Đông tên A Huyền này lại mạnh đến vậy.

A Huyền thì lại càng bình tĩnh hơn, bầu không khí ở nơi này trở nên cực kỳ khủng bố.

“Ngay cả Hans cũng thua à? Anh ta chính là chim ưng Bắc Mỹ đẩy”

“Ai mà chẳng hay nói quá về tên tuổi của mình chứ? Nhưng mà anh ta thua rồi, nhìn có vẻ như họng cũng hỏng hẳn rồi. Người đàn ông phương Đông này tàn nhẫn thật đấy”

“Trong số chúng ta có ai đánh lại được Hans không?”

“Tôi có phải là sát thủ đâu, hỏi tôi làm gì? Tôi chỉ phụ trách việc che giấu hành tung thôi.”

Những gì A Huyền đã thể hiện đã khiến cho tất cả mọi người ở đây hoảng sợ, nhìn tình trạng thảm thiết của ông anh da đen và người đàn ông da trắng kia, đám lính đánh thuê mà Tần Minh đã chi một khoản tiền lớn ra để thuê về, bắt đầu dao động.

Tần Minh thấy đám người này lải nhải như vậy thì cảm thấy rất phiền. Trước kia cạnh anh có binh vương A Long thì anh cũng chẳng sợ bất kỳ trận chiến nào cả. Nhưng giờ thì khác.

Người tên A Huyền này thật sự rất mạnh mẽ.

Thế này chẳng phải là đang tự chặt lấy tay mình sao?

Dù có đánh lần lượt từng người một thì cũng có thể đánh chết được tên A Huyền này mà.

chapter content

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK