600: Mọi Người Xin Lỗi Triệu Đại Sư
Tần Minh rất nhanh nhẹn, nhảy lên nhảy xuống giống như pháo hầu thiên vậy nên không ai bắt được.
Nhưng Tần Minh mới chạy được một lúc thì bất ngờ đụng phải một chiếc Audi đang chạy từ từ lại đây, may mà thắng lại kịp thời mới không đụng trúng.
Nhưng cũng vì thế nên Tần Minh bị đám nhân viên bảo vệ bao vây.
Giám đốc kia đắc ý cười mỉa: "Nhóc con, cậu chạy nữa đi? Cậu mà chạy ra được đài phun nước khách sạn, tôi theo họ cậu luôn.
Dám làm loạn ở đây, chán sống rồi à, lên cho tôi, đánh cậu ta."
Tần Minh hít một hơi thật sâu, xem ra không thể trốn được trận chiến này rồi, anh xoa tay hầm hè chuẩn bị ra tay.
Bỗng nhiên có tiếng quát lạnh lùng vang lên từ xe hơi sau lưng: "Làm gì đó? Đúng là làm loạn! Biết đây là ai không? Đệ tử của Trương chân nhân Triệu đại sư!"
Tần Minh ngây người, ai vậy? Chẳng phải là con gái của ông Tôn mà sáng nay anh mới cứu sao?
Bà Tôn đứng lên, đảm nhân viên hung hăng đó lập tức ngoan như con trai gặp mẹ, ai cũng lắp bắp: "Chủ, chủ tịch.."
Chủ tịch đến bất ngờ, còn bảo vệ cho Tần Minh, xưng là đại sư? Giám đốc đó tuyệt vọng che mắt lại, vội vã rụt đầu, lòng bồn chồn vội vàng suy nghĩ biện pháp tiếp theo.
Bà Tôn vội vã quan sát Tần Minh, xin lỗi: "Đại sư, cậu có bị thương không?"
Tần Minh lập tức thay đổi sắc mặt, chấp một tay ra sau lưng, bình tĩnh thong thả giống như Gia Cát Lượng chỉ bảo việc nước, nói: "Ha ha ha, có vài người thôi mà sao lại làm tôi bị thương được? Tôi đùa với họ để giết thời gian, chờ bà đến mà thôi."
Mọi người ớn lạnh, tên này đang diễn kịch à? Ban nãy còn cãi nhau nước bọt văng tứ tung, làm gì có chút khí chất đại sư nào? Chủ tịch vừa đến là giả vờ ra vẻ ngay.
Bà Tôn vội vàng nói: "Đại sư tính ra được là tôi sẽ đến à? Tự dưng tôi quyết định đến xem thử thôi, đại sư không hổ là đệ tử của Trương chân nhân.
Nhưng đại sư đến buổi tiệc từ thiện tối nay, thật sự rất vinh hạnh.
Tiểu Lệ, giúp đại sư xử lý thủ tục nhập tiệc.
Thư kí nữ đi hỗ trợ sắp xếp cho Tần Minh.
Mà bà Tôn lập tức lạnh lùng nhìn, tức giận hỏi: "Ai cho các cậu đánh nhau? Mười mấy người đánh một người? Các cậu có phải đàn ông không? Làm chuyện mất mặt quá vậy?"
Một tên bảo vệ từng bị Tần Minh đẩy ngã chỉ với một tay co rúm nói: "Không đâu chủ tịch, anh ta, anh ta khoẻ cực kỳ, chúng tôi ít người nên không khống chế được."
Bà Tôn tức giận nói: "Tự nhiên bắt người làm gì?"
Bảo vệ nói: "Anh, anh ta đứng dưới lầu la hét, ảnh hưởng đến trên lầu tổ chức hoạt động."
Tần Minh chợt chen miệng: "Tôi chưa nói gì hết mà.
Tôi đã nói gì à? Tôi nói gì ảnh hưởng đến trên lầu tổ chức hoạt động? Đồng chí, chúng ta nói thì phải có chứng cứ đúng không? Cậu nói xem tôi nói gì ảnh hưởng đến trên lầu?"
Bảo vệ kia lập tức trợn mắt há mồm, nghẹn họng không trả lời được.
Đúng là Tần Minh không có hét nhưng anh lại gọi người khác đến hét, tính chất giống nhau mà.
Nhưng Tần Minh lại chơi chữ, bảo vệ đó còn trẻ nên không chơi chữ bằng Tần Minh được, lập tức không biết nên giải thích như thế nào.
Bà Tôn thấy nhân viên của mình không còn gì để nói, càng bực inh hơn.
Dù thế nào, Tần Minh đã cứu ba bà ta, hơn nữa còn là đệ tử của Trương chân nhân, không thể nghi ngờ gì hơn, chỉ riêng thân phận thôi đã không thể đắc tội rồi.
Sáng nay sau khi tạm biệt Tần Minh, chiều nay bà ta còn cố tình điều tra, đúng là có chuyện này.
Tháng trước cũng có tin đồn rằng, Triệu Chính Ngôn của nhà họ Triệu ở Thượng Hải bởi vì có quan hệ với Triệu Tụng Lễ nên Trương chân nhân đã nhận làm đệ tử cuối cùng.
Bà Tôn không biết nhiều về cậu con trai ngoài giá thú của Triệu Tụng Lễ nhưng cũng biết có một người như vậy.
Bà ta cẩn thận với Tần Minh hơn, không những vì anh là đệ tử của Trương Toàn Chân mà còn vì nhà họ Triệu cũng là nhà siêu giàu.
Bà Tôn tức giận nói: "Mọi người xin lỗi Triệu đại sư nhanh lên!"
Mười mấy tên bảo vệ mới ban nãy còn đuổi theo đánh Tần Minh, bây giờ cúi đầu xin lỗi Tần Minh: "Đại sư, xin lỗi, mong anh tha thứ cho chúng tôi."
Tần Minh phất tay lạnh nhạt nói: "Thôi, sư phụ thường dạy tôi, bắt giặc phải bắt vua trước, oan có đầu nợ có chủ, lính chỉ nghe lệnh rồi làm thôi, bắt một người điển hình là được.
Bà Tôn vừa nghe là hiểu ý Tần Minh ngay.
Giám đốc kia thì sợ phát run, ông ta vội vàng giải thích: "Không phải, chủ tịch, đại sư, hiểu lầm.
Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, mong hai người nghe tôi giải thích."
Bà Tôn tức giận nói: "Không cần phải giải thích, lãng phí thời gian, không có mắt nhìn người, suýt chút đã đắc tội Triệu đại sư.
Bây giờ ông đến phòng tài vụ tổng kết tiền lương rồi nghỉ việc đi."
Giám đốc kia nghẹn họng trân trối, hai chân bủn rủn, công việc đáng tự hào, lương tháng bốn mươi nghìn, còn có thể làm quen với người giàu, ở Bắc Kinh này công việc như vậy thật sự rất khó tìm.
Lần này ông ta tự vác đá đập chân mình rồi, không ngờ một người bình thường như thế lại là một đại sư.
Mặc dù ông ta đã rất hối hận nhưng chẳng ai nuốn nhìn một kẻ tép riu hối hận cả.
"Ra vẻ, đúng là chó ngáp phải ruồi." Đám người đứng sau Bạch Tĩnh Thần lạnh lùng nói: "Vậy mà lại quen với bà Tôn Nguyệt, bà ấy là một người phụ nữ thành đạt, nhà họ Tôn...!Không đắc tội nổi đâu.".
Bạch Tĩnh Thần lập tức xông lên trước, nói: "Tôi đã bảo các anh dừng tay rồi, sao các anh lại không nghe? Tôi hét muốn khản giọng rồi. Triệu Chính Ngôn này là bạn của tôi, tôi lên đó lấy thiệp mời cho cậu ta. Tiểu Triệu, haiz, gia đình chúng ta thân nhau mấy đời rồi, tôi lấy thiệp mời cho cậu rồi này."
Bạch Tĩnh Thần lấy một tấm thiệp mời ra đưa cho Tần Minh.
Tần Minh nheo mắt cười mỉa, anh định chơi trò mánh khoé trước mặt ông đây à? Ông đây không tiếp đâu nhé.
Bạch Tĩnh Thần thấy Tần Minh không nhận, lại nhìn sang Tôn Nguyệt, nói: "Cô Tôn, trùng hợp quá, còn tưởng tối nay cô không đến. Cháu thật sự xin lỗi, cháu xuống trễ, nếu không sẽ không xảy ra chuyện thế này"
Tôn Nguyệt nói: "Thì ra là Bạch Tĩnh Thần, làm cậu phải lo lắng rồi."
Tôn Nguyệt cũng không muốn nói nhảm với Bạch Tĩnh Thần, dù sao cũng chỉ là thế hệ con cháu, còn không có gì đặc biệt nhưng Tần Minh thì khác. Anh là đồ đệ của Trương Toàn Chân, người nhà họ Triệu, cả hai thân phận này đều cao hơn Bạch Tĩnh Thần rất nhiều.
Tôn Nguyệt lại khiêm tốn kh lưng hỏi Tần Minh: "Đại sư, mời đi bên này, tôi đưa cậu lên."
Tần Minh ngẩng đầu sải bước, đúng là bất ngờ, không ngờ lại gặp Tôn Nguyệt ở đây. Sáng nay anh còn cứu ba bà ta, nợ ơn khó trả lắm.
Bạch Tĩnh Thần thấy Tôn Nguyệt và Tần Minh không thèm quan tâm đến gã, cảm giác mặt nóng rát. Cảm giác bị người ta công khai làm lơ này không dễ chịu chút nào.
Mà nhóm Bạch Minh Vũ và Hoàng Thư Đồng sợ ngây người, lòng như dậy sóng. Đây là lần đầu tiên họ thấy Triệu Chính Ngôn được tiếp đón long trọng thế này, đồ vô dụng mà ai cũng biết lại được người nhà họ Tôn kính trọng đến vậy?
Phải biết rằng ở Bắc Kinh này, địa vị và thân phận của nhà họ Tôn, bọn họ đều phải nhường đường.
Nhưng tư thế và thái độ khiêm tốn của Tôn Nguyệt không thể là giả được.
Tần Minh kiêu ngạo đi đẳng trước, lúc đi ngang qua nhóm các cô gái, anh còn cố tình thè lưỡi trêu Nhiếp Hải Đường.
Nhiếp Hải Đường buồn cười, mới được chút ngon ngọt là bắt đầu vểnh đuôi lên trời rồi à?
Trùng hợp là Hoàng Thư Đồng đứng sau lưng Nhiếp Hải Đường, cô ta cũng đang nhìn Tần Minh. Lúc Tần Minh thè lưỡi trêu, ánh mắt tình cờ nhìn sang, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Hoàng Thư Đồng hiểu lầm ngay, cho rằng Tần Minh đang thè lưỡi trêu mình. Cô ta có cảm giác Tần Minh đang khoe khoang với cô ta.
Hai cô gái hai suy nghĩ nhưng kết quả Thần Minh vẫn bước vào buổi tiệc từ thiện bằng chính năng lực của mình.
Bạch Tĩnh Thần và Bạch Minh Vũ đứng sau lưng, hai anh em nhìn nhau, lòng ai cũng khó chịu, không chịu được cảnh Tần Minh về nh váo kiêu ngạo như vậy.
Bạch Tĩnh Thần hừ: "Không cần phải vội, sau này còn rất nhiều cơ hội làm cậu ta mất mặt."Được người của Tôn Nguyệt bao quanh, Trần Minh bước vào địa điểm tổ chức buổi dạ tiệc từ thiện "Tuổi trẻ Bắc Kinh cùng xây dựng giấc mơ Trung Quốc". Vừa mới vào đã nghe một chuỗi các bản giao hưởng mang đến sự tận hưởng cao quý cho mọi người.
Lọt vào mắt anh là hội trường, thảm đỏ, đèn thuỷ tinh, những người nổi tiếng trong giới kinh doanh và chính trị đang đi tới đi lui. Hai bên có trưng bày những ly rượu để dài, trên bàn còn có một vài món ăn kiểu Tây như gan ngỗng, bò bít tết, phi lê
Khu vực chính giữa được chia thành các loại khác nhau bao gồm sàn nhảy, góc biểu diễn, hoạt động rút thăm may mắn và bộ sưu tập điểm nhấn của buổi đấu giá hôm nay. Đây đều là những cuộc đấu giá thầm lặng, đấu giá những món hàng xa xỉ thấp hơn giá thị trường một nửa và còn được phát sóng trực tiếp, số tiền thu được sẽ được quyên góp cho các tổ chức từ thiện.
Loại dạ tiệc thế này, không những mua được đồ tốt với giá rẻ mà còn gặt hái được cái danh là từ thiện nên rất được ưa chuộng.
Tôn Nguyệt vừa xuất hiện là thu hút rất nhiều ánh mắt. Lúc giao tiếp với người khác, bà ta rất mạnh mẽ, là một trong số những người nắm quyền ở nhà họ Tôn. Đây là những điều Tần Minh biết từ buổi gặp ngắn ngủi sáng nay.
Rất nhiều người đến nịnh bợ Tôn Nguyệt nhưng bà ta không muốn quan tâm đến những người đó lắm, ngược lại cật lực muốn lấy lòng Tần Minh. Bà ta giới thiệu hết thứ này đến thứ kia cho Tần Minh, còn hỏi Tần Minh có thích món gì không, Tôn Nguyệt sẽ trả tiền, có thể nói là đối xử như khách quý.
Nhưng Tần Minh chỉ cười chứ không nói gì, không thể hiện chút thái độ nào.
Thật ra lòng anh hơi bất ngờ, Tôn Nguyệt này rất có quyền và địa vị, một người phụ nữ mà có thể làm được điều này đúng là không dễ dàng chút nào.
Bởi vì Tần Minh cảm giác Tôn Nguyệt có chuyện muốn nhờ anh nhưng Tần Minh không vội và cũng không vạch trần, anh làm những chuyện anh muốn làm trước, ăn chút gì đó trước đi. "Bà Tôn, hẳn là bà cũng đang bận việc riêng đúng không?" Tần Minh nói, đẩy Tần Nguyệt đi: "Nếu bà bận thì bà cứ đi đi, tôi đến đây chơi thôi nên không cần phải tiếp đón tôi."