769: Cô Đi Một Mình À
Mặc dù bây giờ anh đã lớn, suy nghĩ chín chắn hơn rồi, những cuộc đánh nhau hồi nhỏ cũng chẳng còn nghiêm trọng nữa, nhưng anh cũng chưa tốt tính đến mức sẽ liều mình vì cô ta.
Tôn Thường Hi đến hỏi chuyện anh để làm báo cáo: “Tôi nói này, sao lại là anh vậy? Hôm qua tôi ở phố bán ngọc điều tra vụ án giết người và ăn trộm tài chính của ông chủ Tiểu Bảo Lầu.
Ấy, rồi cả vụ án Bạch Tĩnh Thần bị mất chi phiếu, hầu như chuyện gì cũng liên quan đến cậu cả.
Hôm nay lãnh đạo phái tôi đến điều tra vụ án nữ sinh viên bị bắt cóc, lại liên quan đến cậu.
Tần Minh, anh là Conan mới đầu thai à? Đến đâu là có vụ án đến đó.”
Tần Minh cũng bó tay: “Chị Thường, chuyện này không trách tôi được, chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau trên đường, nói chuyện với nhau mấy câu.
Sau đó đột nhiên có một cái xe chạy qua, bắt cóc cô ta.
Tôn Thường Hi lẩm bẩm: “Sao cậu giỏi ghẹo gái thế nhỉ? Cô chiêu nhà họ Lâm hay đi với anh đâu rồi? Sao trên người anh toàn là mùi nước hoa của cô ấy thế? Hửm? Sao trong phòng ký túc xá của anh cũng có mùi này vậy?"
Tôn Thường Hi đẩy anh ra, sau đó vào phòng hít hít ngửi ngửi như chó.
Hôm nay Tần Minh còn chưa tắm, nên tất nhiên là trên người anh bây giờ toàn là mùi của việc hôm qua anh đã làm với Lâm Vũ Nhu rồi.
Tần Minh vội vàng giải thích: “Cô ấy, gần đây cô ấy chăm sóc cho tôi, thật ra..”
Tôn Thường Hi chẳng buồn nghe lời Tần Minh nói, chạy đến giường Tần Minh rồi nói với giọng điệu oán hận: “Cả giường của cậu toàn là mùi của cô Lâm.
Hừ.” “Cô là chó đấy à?” Tần Minh chửi thầm trong lòng.
Nhưng ngoài miệng anh lại nói: “Tôi ngủ dưới sàn, cô ấy ngủ trên giường.
Hơn nữa, cô ấy cũng đi rồi.
Tôi và cô ấy không còn liên quan gì đến nhau nữa, cô đừng hiểu nhầm.
Tôn Thường Hi bĩu môi, u oán nói khẽ: “Tôi hiểu nhầm anh cái gì? Ngay từ lúc ở thành phố Quảng tôi đã biết anh là đồ trăng hoa, đồ lăng nhăng.
Được rồi, tôi đi tìm người đây”
Tần Minh sững người hỏi: “Cô đi một mình à?"
Tôn Thường Hi nói: “Nếu không thì sao? Vụ án Tiểu Bảo Lầu ở phố bán ngọc lớn quán, bên trên yêu cầu chúng tôi phải phá trong ba ngày, tất cả mọi người đều đang bận hết rồi.
Bây giờ lại còn có vụ người nhà họ Thường bị bắt cóc, tôi đang phải tăng ca đấy.
Tần Minh nhướn mày, anh thấy xót Tôn
Thường Hi, nói: “Nguy hiểm quá, cô gọi thêm người, hoặc đợi đến ngày mai đi.
Tôn Thường Hi lắc đầu đáp: “Nếu dây dưa nữa thì sẽ không kịp mất.
Còn không biết là đám bắt cóc đó nhắm vào tiền chuộc hay gì.
Những người khác thì cũng bận túi bụi rồi, có tôi cũng điều tra được.
Tôi đi đây, đồ lăng những”
Tôn Thường Hi đội lại mũ cảnh sát rồi quay người rời đi.
Tần Minh bất ngờ tiến lên, giữ lấy tay cô ấy rồi nói: “Được rồi, chúng ta đi cùng nhau đi”
Tôn Thường Hi nói khẽ: “Cậu làm gì đấy? Làm như đang đóng phim phá án nên muốn làm anh hùng à?”
Tần Minh kiên định nói: “Tôi lo lắng cho cô,được chưa? Cô không cho tôi đi theo thì tôi sẽ lén đi theo đẩy.
Dù sao thì cô cũng không đuổi tôi đi được đâu.
Tôn Thường Hi thấy Tần Minh bá đạo như vậy thì lại mừng thầm, bởi cô ấy biết, Tần Minh đang lo cho mình.
Tôn Thường Hi xấu hổ chu môi rồi nói: “Nhưng những lúc tôi không cho phép thì cậu không được theo dõi tôi.
Tôi có quyền kiện cậu vì tội quấy rối đấy”
Mặt Tần Minh sầm hẳn xuống, anh mắng: “Đi thôi, nói lắm thể làm gì?”Bệnh viện tư nhân nào đó ở nước Mỹ.
Đã hơn một tháng rồi, Thường Hồng Hi không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, ông ta công bố ra bên ngoài là mình đang phải phẫu thuật và hóa trị.
Với tư cách là người cầm đầu tập đoàn thế kỷ Hoàn Vũ, là người đàn ông đã cải cách tập đoàn trở thành một xí nghiệp hàng đầu thế giới, ông ta chính là người mà người đời hay gọi là đế vương.
Bây giờ ông ta đang ngồi trên giường ăn sáng, mặc dù đã cạo trọc đầu rồi nhưng nhìn tâm trạng của ông ta có vẻ không tệ.
Lúc này, Đoàn Bá – quản gia của ông ta đi đến nói: “Cô Hai đã bị nhà họ Triệu bắt mất rồi.
Không ngờ là người nhà họ Triệu lại trà trộn trong số những người mà chúng ta đã cử đi bảo vệ cô Hai.”
Thường Hồng Hi dùng khăn tay, nhẹ nhàng lau khóe miệng rồi hỏi: “Tần Minh đâu rồi, vẫn ở thành phố Quảng à?”
Đoàn Bá lắc đầu: “Đã đến Bắc Kinh rồi, hình như lúc cậu ấy tiếp xúc với cô Hai thì cũng là lúc cô Hai bị bắt đi.
Thường Hồng Hi nghĩ rồi nói: “Làm theo kế hoạch đi, bây giờ đang là lúc loạn nhất, đám người ở hội đồng quản trị cũng không ngồi yên đâu, tôi muốn một mẻ hốt gọn tất cả bọn họ.
Tóm hết cả Hoàn Vũ...!khụ khụ...!vào túi.
Đoàn Bá đi đến, vỗ nhẹ vào lưng của Thường Hồng Hi rồi nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ bảo cấp dưới đi làm việc.
Thường Hồng Hi gật đầu nói: “Đi đi.
Lúc này, ở thành phố Bắc Kinh, Hoa Hạ.
Tần Minh ngồi ở ghế phụ lái, trong điện thoại là tin nhắn khẩn cấp mà Tổng Dĩnh vừa gửi đến, nói là Thường Hồng Hi mới giao nhiệm vụ cho đội sát thủ hàng đầu ở Bắc Kinh là đi cứu một cô gái cùng họ mới bị bắt cóc không lâu.
Tần Minh nhìn bức ảnh mà Tống Dĩnh gửi đến thì rất ngạc nhiên, người trong ảnh chẳng phải là Thường Tuyết sao?
Tần Minh không hiểu nổi, hóa ra Thường Tuyết và Thường Hồng Hi là họ hàng với nhau sao? Hai người cùng mang thọ Thường mà.
Tổng Dĩnh đang hỏi ý kiến anh xem có nên cho đội sát thủ đi không, bởi vì bây giờ tất cả các đội sát thủ ở Hoa Hạ này đều nghe theo lệnh của Tần Minh rồi..
Tần Minh nhắn tin trả lời Tống Dĩnh, bảo cô ta cho đội sát thủ làm việc, đồng thời cũng nói là mình cũng sẽ đến đó. “Đang nói chuyện với ai thế?”
Tôn Thường Hi thấy Tần Minh đang ngồi nhắn tin thì hỏi: “Nhắn tin với cô gái nào à?”
Tần Minh nói: “Đang nói chuyện phiếm với một người đẹp.
Khóe miệng Tôn Thường Hi hơi giật giật. Cô cắn răng nói: “Ồ, xinh lắm không? Hay là tôi chở cậu đến đó nhé, khỏi làm lỡ thời gian hẹn hò của cậu.
Tần Minh không rõ có phải là anh vừa có ảo giác hay không, nhưng sao anh có cảm giác như giọng điệu Tôn Thường Hi hơi oán hận? Giống như đang giận dỗi vậy.
Tần Minh nói: “Tôi nói đùa thôi, tôi nhờ người giúp thôi. Nếu chỉ có mỗi hai chúng ta đi vào đó thì tôi thấy rất nguy hiểm.”
Tôn Thường Hi nói khẽ: “Cô gái đó à? Người mà đã giả nam ở với anh ở phố bán ngọc rồi phá hỏng buổi tọa đàm của đám lừa đảo ay?"
Tần Minh đáp: “Đúng là cô ấy.”
Tôn Thường Hi hỏi rõ ngọn nguồn: “Cậu và cô ấy có quan hệ gì vậy? Chú ba tôi nói là hôm qua ở phố bán ngọc cô ấy luôn đi theo cậu, còn giúp cậu giải quyết sổ sách.
Tần Minh gãi đầu: “Cô ấy... là một đồng nghiệp rất quan trọng của tôi, thường giúp đỡ tôi khá nhiều... đại khái là vậy đấy.
Tôn Thường Hi cảm nhận được là Tần Minh đang giấu giếm điều gì đó, nhưng cô cũng không gặng hỏi, chỉ thầm cảm thấy hơi khó chịu. “Cô gái ấy đúng là rất đẹp, lại còn lạnh như băng vậy, khiến mình có cảm giác rất nguy hiểm. Tại sao Tần Minh và cô ấy... Tôn Thường Hi bỗng có cảm giác rằng mình chẳng hiểu gì về Tần Minh.
Trước kia Tôn Thường Hi nghĩ rằng Tần Minh và mình không thể đến bên nhau được nên cô ấy không bao giờ cố gắng tìm hiểu quá nhiều về Tần Minh.
Nhưng trong chuyện lần trước của nhà họ Tôn, cô ấy nhận ra tình cảm của bản thân mình, cô ấy thích Tần Minh, nếu không thì sao cô ấy lại hưởng thụ những lần hai người xảy ra quan hệ chứ? Thực ra, mấy hôm trước bố mẹ Tôn Thường Hi cũng đã sắp xếp cho Tôn Thường Hi đi xem mắt với một người, nhưng người đầu tiên Tôn Thường Hi nghĩ đến lại là Tần Minh, hơn nữa, cô ấy còn ra sức bài xích đối tượng xem mắt mà bố mẹ đã chọn.
Tôn Thường Hi cũng hiểu rằng Tần Minh giả mạo làm Triệu Chính Ngôn đến thành phố Bắc Kinh không phải là vì mình, nhưng cô ta vẫn không thể ngừng hy vọng rằng anh làm vậy là vì mình.
Chẳng bao lâu sau, xe đã dừng lại ở một khu vực khá cũ kỹ ở nội thành, nơi có rất nhiều quán bar xa hoa trụy lạc, nhà hàng thì treo các loại biển quảng cáo rất gai mắt, ven đường thì có rất nhiều xe máy độ bộ đang nổ máy.
Đây chính là nơi mà những người trẻ thường hưởng thụ cuộc sống về đêm.
Tôn Thường Hi nói: “Nhờ sự giúp đỡ của bên giao thông thì chiếc xe đã bắt Thương Tuyết đã dừng lại ở đây rồi mới rời đi. Khả năng cao là họ đã thả người ở đây. Các đồng nghiệp ở khu vực này cũng đã giúp tôi điều tra các camera giám sát, đúng là đã có thứ đáng ngờ được vận chuyển vào đây. Chúng ta cần phải đi vào quán bar này để điều tra.
Tần Minh ngẩng đầu lên nhìn, quán bar này có tên là Tường Vi, có vẻ rất hoang dã, đứng ở ngoài của đã có thể nghe thấy tiếng nhạc điện tử ầm ỹ bên trong rồi.
Có mấy người cảnh sát đang đứng ngoài cửa nói gì đó với người quản lý.
Tôn Thường Hi mặc đồ thường phục, lại còn là một chiếc váy bó màu đen, khoác áo rồi dẫn Tần Minh đi về phía quán Tường Vi.
Tôn Thường Hi nói: “Mặc dù lần trước cậu đã đánh thắng được tên Dương Hiểu Huyền kia, nhưng đánh nhau ở bên ngoài thì chưa chắc đã thắng nổi đâu, có rất nhiều nhân tố không xác định.”
Tần Minh nói tiếp: “Tôi biết rồi, ngõ nhỏ gặp nhau ai ác hơn thì thắng. Từ nhỏ tôi đã đi đánh nhau với đám côn đồ rồi, sao lại không biết chuyện này chứ? Bất kỳ thứ gì cúng có thể trở thành vũ khí, hơn nữa còn không có đạo đức và nhân tính, chỉ có liều chết thôi. Đúng không?”
Tôn Thường Hi ngạc nhiên nhìn Tần Minh, lại nghe thêm được một chuyện mà trước kia cô ấy không biết, nhưng bây giờ cô ấy cũng chẳng còn thời gian để nghiên cứu kỹ hơn.
Tôn Thường Hi lại nói tiếp: “Tóm lại thì cậu cứ đi theo tôi là được. Mục đích lần này là dựa vào sự trợ giúp của những người bên ngoài để vào thăm dò, không phải là cứu người, cũng không được gây chú ý. Và tuyệt đối không được gây ra tai nạn chết người”
Tần Minh đáp: “Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng cô sẽ an toàn thôi, không quan tâm đến mấy chuyện khác.
Hai người đi vào quán bar Tường Vi, ở đây không có gì đặc biệt cả, bên trong có tiếng cười đùa, khách hàng và các nữ tiếp viên ngồi ở ghế dài, có người dở trò, có người tiếp rượu. Trên sàn nhảy thì toàn là các vũ công nóng bỏng, trên sân khấu thì DJ đang chà đĩa, chỉnh âm.
Tôn Thường Hi nhìn một vòng, không thấy có gì bất thường.
Nhưng Tần Minh lại thấy cạnh nhà vệ sinh có hai lối đi, một lối lên trên, một lối là xuống dưới, cả hai lối đều có bảo vệ đứng canh gác.
Tần Minh nói: “Chị Thường Hi, bên trên cũng là nơi để uống rượu nhưng nhìn có vẻ khá mập mờ, có vẻ như là nơi mà các đội nam nữ lên làm loạn, còn bên dưới thì có vẻ như là nơi có mấy cái văn phòng của quán bar. Chúng ta đi đầu điều tra trước đây?”
Tôn Thường Hi nói: “Tôi lên trên, cậu xuống dưới. Cậu nghĩ cách nào đó để khiến hai người bảo vệ kia rời đi đi. Nếu không làm được thì để tôi gọi đồng nghiệp vào giúp.”