786: Tần Minh Đến Tập Trung Thôi
Tống Dĩnh ra lệnh cho đội trưởng tiểu đội ám sát A Hổ thu dọn, giải quyết những tên lính đánh thuê nước ngoài đã chết kia.
Cô ta tìm thấy một tấm ảnh trên xe của tên sát thủ, đó là ảnh của Tần Minh, rất rõ ràng mục tiêu chính là anh.
Nhưng vì Dương Hiểu Huyền ra tay quá tàn nhẫn, không cho tên nào cơ hội sống sót, họ cũng không tìm thấy bất cứ thông tin nào về bàn tay tội ác phía sau.
Tần Minh bảo: “Tiểu Dĩnh, sao Triệu Chính Ngôn đến Bắc Kinh lại không có người bảo vệ? Tôi vừa đổi lại thân phận thì lập tức bị công kích?"
Tổng Dĩnh sốt sắng trả lời: “Không phải đâu cậu chủ, Triệu Chính Ngôn ở thành phố Quảng cũng bị ám sát ba lần, nhưng đều được người của chúng ta bảo vệ, chỉ có Tất Nguyên và Kim Tiền Bảo bị thương.
Mà lúc đó tôi đến Bắc Kinh rồi, tôi đã giao toàn quyền xử lý chuyện này cho A Hổ.
Gần đây tôi không liên lạc được với A Long, tôi vẫn chưa kịp báo cáo với cậu.
Tần Minh sửng sốt, Vũ Long là người giỏi nhất mà anh mời về được.
Anh ta là lính đặc chủng đã xuất ngũ, với thực lực rất mạnh và tổ chất nghề nghiệp rất cao.
Đến giờ Tần Minh vẫn cảm thấy mình đã nhặt được báu vật.
Không ngờ bây giờ lại không liên lạc được với A Long? Gặp chuyện gì chẳng lành rồi sao?
Tần Minh hỏi: “Vợ anh ấy thì sao?”
Tống Dĩnh trả lời: “Tôi đã nghe ngóng rồi, vợ A Long không biết tung tích và tình hình của anh ấy, chỉ biết là đi công tác.
Tôi sợ cô ấy lo lắng nên không nói sự thật”
Tần Minh thầm nói người nhắm đến mình lần này không phải người tốt, anh dặn dò: “Phải thêm người bên phía Triệu Chính Ngôn đi.
Tần Minh đoán có thể là Thường Quân Diệp, hoặc thành viên khác trong Ban Giám đốc tối cao, việc này cần Tổng Dĩnh phải điều tra thêm.
Anh lại hỏi: “Chắc chắn Thường Hoan và Thường Tuấn Đông vẫn chưa chạy trốn chứ?”
Tống Dĩnh gật đầu: “Vâng, tôi chắc chắn hai người họ vẫn chưa thoát được khỏi nhà tù đảo Thái Bình Dương đâu.
Sau khi xử lý xong chuyện ở đây, Tần Minh yêu cầu tiểu đội ám sát triển khai lưới phòng ngự xung quanh khách sạn, bên cạnh anh chỉ cần Dương Hiểu Huyền là đủ rồi, dù sao vừa nãy gã mới chứng tỏ được giá trị của mình một lần nữa.
Mặc dù Tống Dĩnh không phục, nhưng thân phận mục tiêu của cô ta quá rõ ràng.
Một người phụ nữ xinh đẹp đứng bên Tần Minh như vậy, kẻ ngốc cũng biết Tần Minh đang ở đây, chắc chắn sát thủ sẽ tấn công.
Sau khi vào khách sạn, Tần Minh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dương Hiểu Huyền rồi hỏi: “Sao vậy? Anh đã biết chút ít rồi phải không?"
Dương Hiểu Huyền ngạc nhiên: “Cậu là người của Hoàn vũ?”
Tần Minh bình tĩnh đáp: “Có liên quan sao? Anh có xích mích gì với Hoàn vũ à?”
Dương Hiểu Huyền lắc đầu bảo: "Không phải, tôi chỉ giật mình thôi.
Hội Vạn Xà chúng tôi trước đây có qua lại với Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ gia nhập Hoàn vũ”
Tần Minh mỉm cười: “Sau này sẽ còn có nhiều chuyện anh không ngờ tới hơn nữa.
Công việc trước mắt của anh là làm vệ sĩ cho tôi, an toàn của tôi được ưu tiên hàng đầu.
Nếu công việc ở Bắc Kinh của tôi hoàn thành, tôi sẽ tiến hành sát hạch và đánh giá anh, lúc đó anh có thể đưa ra vị trí mình mong muốn.”
Dương Hiểu Huyền lại kinh hãi: “Cậu còn có thể bổ nhiệm nhân sự nữa sao? Địa vị của cậu ở Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ rất cao à?”
Tân Minh trả lời: “Chắc chắn không thấp hơn anh nghĩ đâu, tôi vẫn có một số đặc quyền nho nhỏ.
Thế nào? Đi theo tôi không hối hận chứ?”
Thái độ của Dương Hiểu Huyền được che giấu đi rất nhiều, lời nói cũng không tự chủ trở nên khiêm tốn và cung kính: “Hy vọng là thế, tôi cũng sẽ không khiến cậu thất vọng.”
Sáng hôm sau, Tần Minh bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Người tìm anh không phải Dương Hiểu Huyền cũng không phải nhân viên phục vụ khách sạn, mà là Lý Mộng.
Lý Mộng ăn mặc rất sành điệu, cô ta mặc chiếc váy dài đến đầu gối, đi đôi tất đen giữ ấm và quàng chiếc khăn thật dày, mái tóc dài xoăn sóng, đây là kiểu thời trang phang thời tiết.
Lý Mộng mỉm cười rất dịu dàng: “Tần Minh, đến tập trung thôi.
Thật sự mà nói, Lý Mộng hoà nhã, dễ gần thế này khiến Tần Minh rất ngạc nhiên.
Tần Minh thầm nhủ: “Mình cũng không nên nhìn cô ta bằng cặp mắt thành kiến, dù sao cô ta cũng đã thay đổi, là mối tình đầu của mình, cô ta trở nên tốt hơn cũng là điều tốt.
“Nhưng có một vấn đề lớn.” Anh vừa xoắn xuýt vừa đi xuống lầu, đồng thời nhìn Lý Mộng đang thân mật khoác tay mình, lòng thầm nghĩ: “Triệu Chính Ngôn không giữ khoảng cách với Lý Mộng sao? Ông đây đã cố gắng hết sức chịu đựng để không ngủ với Hoàng Thư Đồng đó..
Trên đường đến công ty thực tập, Tần Minh nhìn xe của Dương Hiểu Huyền theo mình suốt chặng đường, thầm nghĩ: “Còn có một vấn đề lớn nữa là trong vòng hơn ba tháng nay, các bạn trong lớp có hiểu lầm nào về mình không? Ai da, mình đã quên mất chuyện này.
Vấn đề nữa là, sau ngày hôm nay, mình vẫn phải đổi thân phận với Triệu Chính Ngôn.
Rốt cuộc Trương Toàn Chân muốn làm gì mà lại mất tích lâu như vậy? Hay là mình tự đến hỏi nhỉ? Không được, thân phận của mình đến gặp Triệu Trinh cũng không hỏi được gì.
Đột nhiên Lý Mộng lại gần, chớp đôi mắt to rồi hỏi: “Sao thế? Trông anh có vẻ rất nhiều tâm sự? Có phải anh đang áy náy về chi phí khách sạn không? Không sao đâu, trước kia đều là em tiêu tiền của anh, bây giờ anh tiêu tiền của em cũng là chuyện rất bình thường. Được về bên anh lần nữa em đã rất thoả mãn rồi” “.” Sắc mặt Tần Minh tối sầm, về bên anh lần nữa? “Tên Triệu Chính Ngôn này, cậu nghĩ cái gì vậy?” Tần Minh vẫn không nói lời nào, thầm nghĩ trong lòng: “Sau này mình sẽ không chơi trò hoán đổi thân phận này nữa. Trước đây từng xem bộ phim hình như có tên là ‘Song Long Hội, nếu xảy ra hiểu lầm mà khiến người con gái mình thích chịu thiệt thì sẽ rất thiệt thòi.
Khi hai người đến tập đoàn đa quốc gia thực tập, hiệu trưởng Liêu đưa cho mỗi học sinh một tấm thẻ tham quan.
Tần Minh nhìn thấy những gương mặt quen thuộc thì rất kích động, đã lâu anh không được gặp lại bạn cũ.
Tần Minh lập tức tới chỗ Triệu Lập Ngưu: “Cậu Ngưu.
Triệu Lập Ngưu sửng sốt, sau đó vỗ vai Tần Minh với vẻ mặt kỳ quái: “Người anh em, tôi tôn trọng quyết định của cậu. Trần Mục Linh thì thôi bỏ đi, nhưng cậu đã làm tổn thương Trương Tiểu Nghiên quá sâu rồi, cô ấy đã công khai tỏ tình với cậu mà cậu còn quay lại với người cũ. “”
Khoé miệng Tần Minh giật giật, trong những ngày anh vắng mặt đã xảy ra chuyện gì?
Trần Mục Linh thì thôi bỏ qua, mặc dù anh có ấn tượng tốt nhưng cũng chỉ coi cô ấy như bạn bè, không suy nghĩ nhiều, nhưng chuyện của Trương Tiểu Nghiên là thế nào?
Tôn Chí Bằng ở bên cạnh cũng nói: “Haiz, người anh em của chúng ta trước đây bị người người ghét bỏ, gần đây lại rất được hoan ng nh. Các người đẹp trong trường thi nhau tỏ tình, anh đây hâm mộ cậu đó. Nhưng tôi nói này Tần Minh, ngựa tốt không ăn cỏ nhai lại.”
Tần Minh đang định hỏi lại thì Lý Mộng bước đến, cô ta khóc sướt mướt, vừa khóc vừa nói: “Tôi, tôi biết là tôi không tốt. Nhưng các cậu đừng như thế được không? Tôi sẽ cố gắng thay đổi bản thân mà, hu hu... Tần Minh, xin lỗi anh, em đã khiến anh mất mặt. “Này, hai cậu lại bắt nạt Lý Mộng à?”
“Đúng thế, Lý Mộng đã không còn là Lý Mộng của trước đây nữa, sao các cậu có thể chia rẽ đôi uyên ương như thế?”
“Tần Minh, đối xử với Lý Mộng cho tốt, tôi ủng hộ hai cậu, chúc phúc cho hai cậu” “Tình yêu là tự do mà”
Những bạn còn lại trong lớp đều đồng loạt “lên tiếng vì nghĩa”, ra mặt ủng hộ Lý Mộng, trách Triệu Lập Ngưu và Tôn Chí Bằng nhiều chuyện. Tần Minh cảm thấy khó tin, Lý Mộng được tẩy trắng rồi sao? Đây là chuyện tốt, nhưng sao anh lại thấy hơi kỳ lạ nhỉ? Sao lại chê trách Triệu Lập Ngưu và Tôn Chí Bằng?
Hơn nữa anh nhìn thấy Trương Tiểu Nghiên đứng một mình ở phía trước, hoàn toàn không có ý nhìn về phía này!
Mối quan hệ giữa anh và Trương Tiểu Nghiên vẫn luôn rất tốt, bây giờ mối này đã rạn nứt rồi sao?
Tần Minh còn đang ngạc nhiên không biết Triệu Chính Ngôn đã khiến các mối quan hệ của mình thành ra thế nào, thì lúc này Triệu Phú Quý và Dương Uy bước đến hỏi: “Tần Minh, hôm qua chơi vui chứ?”
Tần Minh sững sờ, Dương Uy dẫu sao cũng là đồng hương của anh, nhưng Triệu Phú Quý là thế nào? Tự nhiên lại thân nhau à?
Lý Mộng bỗng trở nên ngượng ngùng: “Các anh đừng nói lung tung, là do tôi không khoẻ, không thích ứng được với môi trường khách sạn thôi. Chúng tôi ngủ riêng”
Tần Minh cũng nói ngay: “Đúng thế, chúng tôi không xảy ra chuyện gì cả”
Triệu Phú Quý bật cười to: “Đừng giả vờ nữa, ngày nào cậu cũng giả vờ, có quỷ mới tin cậu. Chẳng phải trước đây Lý Mộng đã ngủ với cậu rồi sao?”
Dương Uy cũng nói: “Có tiền lại trở nên khiêm tốn, lần trước tôi mới thấy cậu để lộ ra kia mà”
Tần Minh không biết họ đang nói gì, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh thầm mắng tên Triệu Chính Ngôn kia trong lòng.
Triệu Phú Quý và Dương Uy vừa đến, Triệu Lập Ngưu và Tôn Chí Bằng đã tỏ vẻ không vui rồi đi luôn, không ngờ họ lại không nói với Tần Minh một lời.
Tần Minh nhận ra có điều không ổn, không ngờ chỉ ba tháng ngắn ngủi lại ảnh hưởng lớn đến các mối quan hệ xung quanh anh như thế.
Tần Minh là người coi trọng bạn bè nên anh sẽ không thờ ơ mặc kệ.
Anh lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Triệu Lập Ngưu: “Lát nữa chúng ta nói chuyện riêng đi."
Triệu Lập Ngưu nhận được tin nhắn thì nhíu mày, thở dài một hơi: “Tiểu Minh muốn nói chuyện riêng với chúng ta.