694: Giận Xong Chưa
Triệu Tụng Lễ im lặng giây lát rồi nói: “Không, sau này phải dạy dỗ lại thằng nhóc đó, hôm nay bà cũng mệt rồi.”
Tần Mặc lắc đầu bảo: “Mọi người về trước đi, mọi người đi rồi thì có lẽ thằng bé sẽ muốn gặp tôi.
Con trai tôi tôi còn không hiểu sao?”
Triệu Tụng Lễ hết cách, chỉ có thể đưa con trai và con gái rời đi trước.
Còn Tần Mặc vẫn luôn đứng đợi ở bên ngoài cổng nhà họ Tôn.
Cuối cùng đến hơn mười một giờ, Tần Minh với ông cụ Tôn nói chuyện xong thì Tôn Nguyệt mới đi tới hỏi: “Đại sư Triệu, mẹ cậu vẫn đang ở bên ngoài đợi cậu, cậu.”
Tần Minh giật mình, hỏi: “Chỉ một mình bà ấy?"
Tôn Nguyệt trợn tròn mắt, cậu là con trai thế nào vậy? Nhưng dù sao cũng là khách quý, bà ta nói: “Đúng vậy, anh Triệu đã về rồi.
Tôi thấy, vì danh dự của đại sư Triệu...!Tần Minh hờ hững cười nói: “Được thôi, tôi đi gặp bà ấy?”Tần Minh đi đến cổng nhà họ Tôn thì thấy Tần Mặc đứng trong gió lạnh, đang dựa vào chiếc BMW màu đỏ của bà ta.
Vì dáng người mảnh khảnh và được chăm sóc tốt nên trông vẫn rất trẻ, mái tóc đen dài suôn mượt, là một người phụ nữ xinh đẹp.
Tần Mặc đứng ở cổng nhà họ Tôn lâu như vậy, có thể nói là để cho những vệ sĩ của nhà họ Tôn nhìn nó mắt.
Tần Minh đi ra, Tần Mặc nhìn anh, trong đôi mắt sâu thẳm mang theo vẻ nghiêm khắc và yêu thương.
“Giận xong chưa?” Tần Mặc hỏi, thái độ vẫn lạnh nhạt và mang theo áp lực của người làm mẹ.
Không biết làm sao mà Tần Minh không muốn tranh cãi cho lắm, anh giả làm con trai bà ta, nói: “Con có giận đâu, cho chỉ phân rõ việc công việc tư thôi.
Con nhận được lời mời của nhà họ Tôn là việc tư, còn mọi người muốn tìm nhà họ Tôn bàn chuyện là việc công.
Lần đầu con đến nhà người ta làm khách cần phải để lại ấn tượng tốt.
Tần Mặc hờ hững cười: “Biết nói chuyện đấy.
Vậy bây giờ có thể theo mẹ về nhà chưa?”
Tần Minh ngạc nhiên hỏi: “Hả? Mẹ không vào đó ngồi một lát à? Chẳng phải mẹ rất muốn vào đó sao?”
Tần Mặc nói: “Chẳng phải con nói việc công việc tư phải rõ ràng à? Mẹ không lợi dụng ân tình của con.
Hơn nữa, cùng lắm thì trắng tay, nhà chúng ta nghèo khổ chút cũng không đến nỗi sẽ chết đói.
Trong lòng Tần Minh kinh ngạc, lấy lùi làm tiến là chiêu hay, cố tình nói thế để Tần Minh không giận nữa.
Tần Minh nói: “Ông cụ Tôn mời con tối nay ở lại, ngày mai bàn bạc kỹ một vài chuyện với ông ấy, mai mẹ đến sớm đi”
Trong lòng Tần Mặc ấm áp, bà ta mỉm cười, đưa tay xoa đầu Tần Minh, trong mắt đầy tình yêu thương của người mẹ: “Đứa trẻ ngoan, mẹ biết con sẽ không mặc kệ chuyện trong nhà, thế là hết giận rồi.”
Tần Minh có hơi không quen, mặc dù đây là cái sờ đầu rất bình thường của mẹ dành cho con trai, nhưng dù sao thì Tần Mặc cũng không phải mẹ ruột của anh, mẹ anh sẽ không làm hành động thân mật như vậy.
Tần Minh lập tức quay đầu đi, không hiểu sao hơi căng thẳng, anh nói: “Được rồi, con biết mình đang làm gì.”
Tần Mặc lại nói: “Tiểu Ngôn, mẹ nhắc con một câu, ông cụ Tôn tiếp xúc với con không hoàn toàn là vì còn cứu ông ta.
Phía sau con, ngoài mọi người trong nhà thì còn có cả thầy của con là Trương Toàn Chân nữa, rất nhiều người muốn mời thầy con ra mặt nhưng thầy con chưa từng dễ dàng đồng ý, con đừng để người ta tiếp đãi con một lần rồi thì cái gì cũng đồng ý với người ta, đem lại phiền phức cho thầy của con”
Tần Minh đáp: “Con biết rồi.”
Tiễn Tần Mặc đi, Tần Minh thấy Tôn Nguyệt và Tôn Thường Hi đứng ở cửa nhìn anh.
Tần Minh cười nói: “Chị Tôn, chị xem chị có thể giúp được chuyện của nhà tôi không?”
Tôn Nguyệt thầm vui mừng, cuối cùng cũng bắt được cơ hội trả lại ân tình hôm đó rồi, bà ta nói: “Đại sư nói gì vậy chứ, cậu cứu mạng ba tôi, giờ ba cậu gặp vấn đề về đầu tư, đúng lúc có liên quan đến phía tôi, chắc chắn tôi sẽ giúp cậu giải quyết các giấy tờ của hải quan.
Không, bây giờ tôi sẽ nhờ người giải quyết giấy tờ giúp cậu, ngày mai có thể đưa giấy tờ đến công ty của ba cậu, thế nào?"
Tần Minh nghe bà ta nói thế thì cũng biết ân tình này bù trừ cho nhau rồi.
Thực ra Tần Minh cũng không quan tâm, dù sao thì ân tình qua lại là cầu nối quan trọng để mối quan hệ sâu sắc hơn, vả lại đây là người nhà của Tôn Thường Hi, quan hệ giữa hai người họ không cần phải nói nhiều nữa..
Tần Minh nói: “Vậy nhờ chị Tôn rồi, cảm ơn.
Tần Minh nghĩ ngợi rồi gửi tin nhắn cho Tần Mặc, báo cho bà ta biết chuyện như vậy, tránh để ngày mai đến mà quên tặng quà.
Xong chuyện bên này, Tần Minh vốn muốn tìm Tổng Dĩnh hỏi tình hình nhưng Tôn
Thường Hi có vẻ đang đợi Tần Minh.
Tần Minh cợt nhả nói: “Sao vậy? Chị Thường Hi, mặt em có hoa à? Nhìn em chằm chằm làm gì?”
Tôn Thường Hi nói: “Cậu nói thật đi, cậu có lừa tiền của đám người Bạch Tĩnh Thần không?”
Tần Minh đáp: “Chị Thường Hi, muộn thế này mà chị vẫn muốn thẩm vấn à? Được rồi, em thừa nhận em dùng pháp thuật khiến tiền của bọn họ biến mất. Em nhận tội, chị lấy phép thần thông của em đi”
Tôn Thường Hi chống nạnh, tức giận nói: “Cậu không thành thật, tôi cho cậu đẹp mặt cậu tin không?”
Tần Minh nhìn Tôn Thường Hi một lúc lâu, nhìn đến nỗi Tôn Thường Hi cả người khó chịu, bởi vì ánh mắt của Tần Minh hơi ngả ngớn, lướt qua khuôn ngực tròn đầy nở nang của cô ấy, Tôn Thường Hi bỗng chốc thẹn quá hóa giận, nói: “Tần Minh, cậu nhìn cái gì mà nhìn!”
Tân Minh gãi đầu, cười nói: “Ừm, chị Thường Hi chẳng phải muốn làm em đẹp mặt sao?
Chị Thường Hi cũng rất xinh đẹp, nhìn mãi không chán.”
Tôn Thường Hi nghe thế thì xấu hổ, trong đầu lập tức nhớ lại cảnh lúc trước hai người lăn lộn trên giường, rõ ràng lúc đó tưởng rằng sau này sẽ không tiếp xúc gì nữa, kết quả lại gặp nhau, khiến cô ấy vô cùng ngượng ngùng.
Tôn Thường Hi nhíu mày, vì xấu hổ mà gương mặt thanh tú trở nên xinh đẹp.
Đột nhiên Tôn Thường Hi lại chống nạnh, nghiêm mặt nói: “Không được cợt nhả, có thế nào thì cũng phải nói rõ mọi chuyện cho tôi, nếu không tối nay tôi không bỏ qua cho cậu.
Tần Minh nói với vẻ không hề gì: “Vậy được thôi, đến phòng chị đi rồi em nói cho chị nghe.
Tôn Thường Hi hoảng sợ, căng thẳng hỏi: “Tại sao phải đến phòng... phòng tôi?"
Tần Minh cười nói: “Không có ý gì khác, em chỉ tò mò phòng chị Thường Hi thế nào thôi.
Tôn Thường Hi nhìn vẻ cợt nhả của Tần Minh, không tin lời anh nói cho lắm, trực giác nghề nghiệp của cô ấy mách bảo có điều bất thường.
Nhưng cô ấy vẫn bị lòng tò mò về án kiện lần này thúc đẩy.
Tôn Thường Hi nói: “Được thôi, tôi thẩm vấn xong rồi thì cậu ngoan ngoãn quay về phòng của cậu.
Tôn Thường Hi dẫn Tần Minh đi về phía phòng của mình, nhà họ Tôn bề ngoài trông rất nhỏ, chỉ là một biệt thự bình thường, nhưng phía sau lại rất lớn, còn có một tòa nhà nhỏ độc lập riêng biệt, bố cục này có thể nói là giấu đi một tay.
Đi qua vườn hoa còn phải tránh một vài vệ sĩ đang đi tuần tra trong sân, trông bộ dạng hai người có hơi lén lút.
Tần Minh cười bảo: “Chị Thường Hi, chúng ta đến mức thế này sao? Làm như chúng ta là trộm vậy
Tôn Thường Hi lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, thẹn quá hóa giận: “Ai trộm chứ? Cậu nói với vẩn gì thế, còn chẳng phải là yêu cầu kỳ quặc của cậu à, cứ phải đến phòng tôi làm gì? Đến rồi, mau vào đi"
Tôn Thường Hi đi đến một tòa nhà nhỏ rồi lập tức đẩy Tần Minh vào, sau đó nhanh chóng khóa cửa lại, tránh để ai đó đột ngột xông vào rồi bắt gặp.
Tôn Thường Hi nhìn Tần Minh bị đẩy vào, không hiểu sao trong lòng hơi căng thẳng, không dám nhìn thẳng Tần Minh.
Cô ấy căng thẳng nói: “Cậu ngồi đại đâu đó cũng được, tôi rót nước cho cậu.”
Tần Minh bối rối gãi đầu, lẩm bẩm: “Cái người này thật là, lúc đó lăn lộn trên giường cũng không thấy xấu hổ gì mà bây giờ lại căng thẳng như vậy?”