Mục lục
Thiếu Gia Ngông Cuồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

660: “vì Nói Chuyện Hợp Nhau Thôi”


“Khụ khụ.”
Liêu Thanh Tuyền nhìn thấy hai cô gái là Hoàng Thư Đồng và Mộc Tư Thuần thì nhanh chóng đứng dậy, đùa nghịch mái tóc của mình với vẻ ngà ngà say và nói:
“Điều tại cậu không cho tôi xem, bây giờ để người ta phát hiện ra rồi kìa?"
Tần Minh thật sự khóc không ra nước mắt, Liêu Thanh Tuyền, xin chị sau này đừng uống rượu nữa.
Anh vội vàng đứng dậy, nói: “Chuyện đó, thật sự là cô Liêu nhầm tôi thành người khác, mặc dù chúng tôi đã từng gặp và có quen biết, nhưng thật sự là...
Hoàng Thư Đồng lạnh lùng trừng mắt nhìn Tần Minh, sau đó quay người rời đi và nói:
“Giải thích nhiều như vậy làm gì? Tôi không thấy hứng thú đâu.

Mộc Tư Thuần lại nở nụ cười ranh mãnh: “Tần Minh, anh giải thích cho tôi nghe coi.

Nếu giải thích không tốt thì tôi sẽ nói với chị tôi rằng anh đang ở đây, chị tôi nhất định sẽ tới tìm tôi.”
Tần Minh nổi cáu, anh bịt miệng Mộc Tư Thuần lại, không cho cô ta nói chuyện.
Mộc Tư Thuần cứ bị bịt miệng và lôi đi như vậy: “Hu hu...!Tần Minh anh buông em ra, ưm
Tần Minh nói: “Con nhóc chết tiệt chỉ biết gây phiền phức này, sao em lại chơi với Hoàng Thư Đồng vậy?”
“Vì nói chuyện hợp nhau thôi.”
Mộc Tư Thuần bĩu môi, nói:
“Cô ấy là người đại diện hình tượng cho công ty thiết kế thời trang của chị em, hơn nữa những thứ cô ấy thích cũng giống em, dễ qua lại hơn mấy cô nàng Lưu Tuyết Lệ kia nhiều
Liêu Thanh Tuyền đã say ngà ngà ở bên cạnh nói:
“Tần Minh, cậu đang làm gì vậy? Sao cậu lại quen biết tiểu hoa đán học viện Điện ảnh Bắc Kinh kia chứ? Chẳng phải cậu mới tới Bắc Kinh thôi sao?”
Tần Minh nhìn trái nhìn phải, thở dài đáp: “Cô Liêu, chị im lặng một lát đi.

Bây giờ em không thể nói gì hết, đang là giai đoạn khẩn cấp.

Liêu Thanh Tuyền có ánh mắt lanh lợi, cô ta lập tức hiểu được ý anh, khẽ mỉm cười:
“Thằng nhóc xấu xa này, chẳng lẽ cậu định làm chuyện xấu xa gì đó.

Tối nay tôi sẽ tha cho cậu trước đã
Tần Minh vô cùng buồn bực, vốn dĩ anh muốn đợi Hoàng Thư Đồng quay xong, xem cô ta còn gì muốn nói nhưng bây giờ lại thành ra như vậy, hình như đối phương tức giận rồi.
Tần Minh nói với hai cô gái kia: “Tối hôm nay tôi có việc rất quan trọng, hai người đừng làm phiền tôi.”
Mộc Tư Thuần vừa thở hổn hển vù tức, vừa nói: “Anh có thể có việc gì? Anh định tán cái cô Hoàng Thư Đồng đó hay sao? Vừa rồi tôi thấy anh sờ chân cô ta có vẻ thoải mái lắm nhỉ”
Tần Minh đáp: “Cô ấy bị đau bụng nên tôi xoa bóp chân cho cô ấy
Liêu Thanh Tuyền say khướt lại sáp lại gần, nói: “Hức...!Tần Minh, cậu còn có tài này à? Sao cậu không nói sớm, tôi uống rượu đến nỗi đau dạ dày luôn rồi, tôi cũng thường xuyên bị đau bụng, em xoa cho cô đi.
“Được rồi, được rồi, hai người tự thu xếp đi, tôi đi đây.”
Tần Minh nói một cách nghiêm túc: “Tối hôm nay tôi thật sự có việc.

Mộc Tư Thuần, nếu em đã biết đôi chút tình hình thì đừng gây rắc rối cho anh.


Nếu có chuyện gì thì anh sẽ trừng trị em đấy”
Tần Minh bước tới, thấy Hoàng Thư Đồng và trợ lý nữ đang thu dọn đồ, chuẩn bị quay về khách sạn.
Anh nói: “Còn có chuyện gì à?”
Hoàng Thư Đồng giận dữ nói: “Không có chuyện gì hết! Anh đi tìm người phụ nữ khác được rồi đấy!”
Tần Minh đáp: “Quái lạ, tôi đã nói rồi mà, lúc nãy cô Liêu đã nhận nhầm người, cô là thùng thuốc nổ đấy à? Chuyện gì cũng giận cho được?"
Hoàng Thư Đồng nói: “Tôi cũng đã nói là không có chuyện gì rồi, anh đi tìm hồng nhan tri kỷ của anh đi.

Tiểu Lệ, tìm xe tới đây.
Trợ lý nữ nhìn hai người họ, sau đó thở dài và hỏi: “Đến giờ này rồi thì tìm ai đây? Lái xe của công ty đều bận hết rồi.”
Hoàng Thư Đồng nói: “Tìm Bạch Tĩnh Thần đi, chắc chắn anh ấy sẽ lái xe tới.”.

661: Mất Thời Gian

Tần Minh vừa nghe vậy thì trong lòng lập tức thấy khó chịu, “chồng chưa cưới” hờ vẫn đang ở đây, cô tìm người đàn ông khác làm gì?

Chuyện này mà đồn ra ngoài, mặt mũi của Triệu Chính Ngôn biết để vào đâu?

Tần Minh buồn bực hỏi: “Hai người đang làm gì vậy? Chẳng phải hai người đã đến ở trong khách sạn boutique rồi sao?”

Trợ lý nữ cười khổ, đáp: “Ban tổ chức chương trình không làm rõ số lượng người, số lượng phòng đặt trước không đủ, nhóm nữ mà bọn họ quản lý đã dọn vào rồi, còn lại đều là khách mời. Trong số khách mời thì Tiểu Đồng nhà chúng tôi là đàn em và nhỏ tuổi nhất, hơn nữa cũng ít kinh nghiệm nhất nên đã nhường phòng của mình cho người khác. Lúc muốn đặt phòng lại thì hết phòng rồi. Vừa rồi tôi vẫn luôn tìm nhà nghỉ đặc biệt và khách sạn ở những nơi khác, thế nhưng tối nay khách sạn đã được người ta bao hết rồi, nhà nghỉ khác cũng không còn phòng trống nữa, thật là trùng hợp. Vì thế Tiểu Đồng nói rằng cứ trở về trong đêm là được.

Tần Minh rút ra một tấm thẻ phòng, nói: “Tôi đã đặt phòng ở khách sạn boutique, hai người ở phòng của tôi đi.

Hoàng Thư Đồng lên tiếng: “Không cần đầu, anh tưởng chỉ có hai chúng tôi thôi sao? Còn có hai vệ sĩ nữa cơ. Tiểu Lệ, báo tin cho Bạch Tĩnh Thần, bảo anh ấy đến đón tôi.”

“Khoan đã.”

Sắc mặt Tần Minh trở nên u ám, thật sự không phải là anh muốn như vậy, mà là vì anh đang nghĩ cho danh tiếng của Triệu Chính Ngôn.

Lần trước anh nhập viện, mấy cô gái này đã chạy ra khỏi bữa tiệc của cậu cả nhà họ Hạ, sau đó tìm tên họ Bạch kia. Bây giờ đã hơn nửa đêm, “chồng chưa cưới” của cô ta vẫn đang ở đây, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, Triệu Chính Ngôn còn có mặt mũi gặp người khác sao?

Dù trong lòng rất khó chịu, nhưng Tần Minh cũng không thể không nghĩ cho danh dự của Triệu Chính Ngôn được.

Anh nói: “Được rồi, đã muộn như vậy rồi, có thể đi đầu được chứ? Đi theo tôi đến ở trong nhà nghỉ đặc biệt bên kia đi, bên đó có rất nhiều phòng trống.

Tần Minh nghĩ, dù sao tối nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn gặp nhiều người như thế, chỉ e đêm nay là một đêm không yên bình, vẫn nên điều chỉnh tâm tư, bình an qua đêm nay đã rồi nói sau.



Tần Minh thầm nghĩ: “Dù sao thì bây giờ mình cũng học cùng trường với Hải Đường, hiện tại mình còn được xếp vào ở trong phòng đơn, sau này còn phải lo sẽ không có cơ hội sao? Cứ nóng vội thì sao thành công được."

Tần Minh quyết định xong xuôi thì sắp xếp cho bốn người Hoàng Thư Đồng đến ở trong nhà nghỉ mà anh đã bao.

Tần Minh đã quay về, còn dẫn theo nhóm người Hoàng Thư Đồng dọn dẹp vào ở trong nhà nghỉ.

Còn Nhiếp Hải Đường – người đang pha trà trên bàn trà đã tắm rửa và thay quần áo, cô đổi sang một bộ sườn xám dài, nhìn cả đám Tần Minh bằng ánh mắt khó hiểu.

Hoàng Thư Đồng nhìn thấy Nhiếp Hải Đường, mà rõ ràng nhà nghỉ này đã được bao trọn rồi, cũng không có khách nào khác, sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó coi hơn.

Tần Minh giải thích: “Không chỉ có mình cô ấy mà còn có người khác nữa mà. Cô cả nhà họ Lâm ở Tương Tây cũng ở đây, cô đừng hiểu lầm. Nếu cô không tin thì tôi đưa cô đến gặp cô ta.

Hoàng Thư Đồng nghiêm mặt chất vấn : “Triệu Chính Ngôn, anh nghĩ tôi hiểu lầm anh cái gì? Tôi còn chưa nói gì mà.”

Tần Minh đen mặt, lời này của cô ta khiến anh không thể đáp lại được gì.

Hoàng Thư Đồng nói với trợ lý nữ và hai vệ sĩ: “Thôi bỏ đi, mọi người cứ ở lại đây trước đi, đã muộn rồi, trở về cũng mất thời gian.

Nhân lúc đó Tần Minh bước tới và nói: "Hải Đường, chuyện xảy ra đột ngột quá, anh nhất định phải bảo đảm danh tiếng của Triệu Chính Ngôn, đêm nay không thể làm chuyện gì đó với em được rồi.

Nhiếp Hải Đường không có biểu cảm gì, cô đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Danh tiếng của Triệu Chính Ngôn ư?”

Tàn Minh đè thấp giọng xuống, bực bội nói: “Đúng vậy, không biết có phải Hoàng Thư Đồng này cắm sừng Triệu Chính Ngôn hay không, ngày nào cô ta cũng muốn tìm cái tên Bạch Tĩnh Thần kia. Em nói xem, bây giờ đã sắp mười giờ đêm rồi, vì khách sạn không có phòng cho cô ta, hơn nữa anh còn đang ở đó, thế mà cô ta còn bảo Bạch Tĩnh Thần đến đón cô ta về. Anh nhất định phải bảo đảm danh tiếng cho Triệu Chính Ngôn nên đã dẫn họ về đây, em sẽ không trách anh chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK