619: Kỹ Năng Thần Kỳ
Tần Minh lập tức yên tâm.
Tổng Dĩnh quả nhiên đáng tin cậy, không cần anh phải giả vờ nôn ra máu rời khỏi đây.
Tần Minh nhảy xong thì chỉ vào năm tấm thẻ ngân hàng trên bàn, ba tấm là của ba người gây sự, hai tấm khác là do anh lấy từ trong đám đông tới biểu diễn.
Anh nói: "Xin hỏi họ tên người chủ động bảo tôi trừ tiền?"
Lệ Gia Thành nói: "Tôi họ Lê."
Tần Minh gật đầu và bắt đầu biểu diễn: "Anh Lệ, Bạch Tĩnh Thần, Bạch Minh Vũ, ba người nghe cho kỹ.
Tôi hoàn toàn không biết gì về thẻ của các anh nhưng tôi đã cảm nhận được tài sản trong thẻ.
Tôi vừa thỉnh cầu thần linh xong, chấp nhận bỏ ra mười năm tuổi thọ, mượn thần thông của tôi để chứng minh bản lĩnh học được trên Hổ Long.
Chờ một lát, tôi sẽ chuyển hết tiền trong thẻ của các anh cho hai cô gái lúc trước mà còn chia bình quân!" "Ha ha..." Lệ Gia Thành cười với vẻ xem thường, nói: "Tùy thôi, bởi vì cậu sẽ không thể làm được.
Ngân hàng dễ dàng trừ tiền mà không được chủ thẻ đồng ý thì đóng cửa từ lâu rồi." "Ha ha ha..." Ở đó có không ít người đều cười vang, bọn họ cũng cảm thấy anh không thể làm được.
Tần Minh nhờ yếu tố bên ngoài sân, thông qua cách thức chuyển khoản để thay đổi số tiền hình như có lý.
Nhưng muốn giảm số tiền à, sao anh làm được chứ?
Bạch Tĩnh Thần đứng dưới sân khấu nhìn, thầm cười lạnh: "Thủ đoạn của thắng vô dụng nhà cậu đã bị tôi vạch trần, còn không tìm được lối thoát à? Hừ, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
Nếu cậu đã muốn xấu mặt ở trước mặt mọi người, tôi cũng không thể không giúp cậu được toại nguyện"
Tần Minh cười nhạt, cầm lấy một dúm tàn hương búng lên hai tấm thẻ anh đã biểu diễn lúc đầu.
Lúc này, điện thoại của Tần Minh lại rung lên.
Tần Minh thầm vui mừng.
Anh biết Tổng Dĩnh đã thực hiện thành công.
Nếu không thực hiện được thành công, cô ta đã điên cuồng gọi điện thoại cho anh từ lâu rồi.
Quả nhiên không bao lâu, điện thoại của năm người đổ chuông.
Tin nhắn của ngân hàng tới đúng lúc.
Điện thoại của ba người Lệ Gia Thành, Bạch Tĩnh Thần, Bạch Minh Vũ đồng thời nhận được thông báo số dư của mình bằng không.
Ba người suýt qua đời, đứng yên gần như hóa đá, chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Mà trong điện thoại di động của hai cô gái có thẻ khác lần lượt nhận được thông báo có bốn triệu bảy được chuyển vào tài khoản.
"Ôi trời ơi, bốn triệu bảy à? Tôi không phải đang nằm mơ chứ?" "Tôi cũng vậy! Thần...! thần tiên chuyển thế." Cập nhậ*t chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Hai cô gái được tiền lấy điện thoại di động của mình ra cho mọi người xem, chứng minh các cô đã thật sự nhận được tiền chuyển khoản, còn là số tiền lớn tới bốn triệu bảy.
Lệ Gia Thành kêu lên: "Bốn triệu của tôi đâu? Trả lại cho tôi.
Ông đây còn chưa mua nhà mà tiền đã hết rồi."
Bạch Minh Vũ cũng kêu to như phát điện: "Không, Triệu Chính Ngôn, bốn trăm nghìn của ông đây đâu? Ông đây đã tích góp rất lâu đấy."
Tần Minh chột dạ giơ tay lên, tính toán sơ qua là biết số tiền ban đầu ở trong thẻ của ba người bọn họ, anh thản nhiên nói: "Nói vậy, trong thẻ của Bạch Tĩnh Thần anh có năm triệu? Chà chà, thật sự không hổ danh là con nhà giàu, thật lắm tiền.
Tôi nói không sai chứ?"
Trên trán Bạch Tĩnh Thần đổ mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu.
Rõ ràng bây giờ trời rất mát mẻ nhưng trong lòng gã chấn động không kém gì đội tuyển bóng đá quốc gia của Hoa Hạ đột nhiên đoạt được cúp vô địch thế giới.
Sao chuyện không có khả năng lại xảy ra với gã? "Trời ơi, là thật à?" "Thần ơi." "Không hổ danh là học trò của Trương chân nhân, thật sự có thuật điểm đá thành vàng." "Quá giả lại quá thật" "Tất cả đều là lừa gạt sao? Trò chơi của đám con nhà giàu thật buồn nôn.
Bất kể là người ở hiện trường hay các bình luận trên sóng trực tiếp đều điên rồi.
Bọn họ đều vô cùng kinh ngạc trước chiêu thức biến tiền từ trong không trung ra của Tần Minh.
Quan trọng không chỉ đơn giản là thêm tiền còn không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền lại chia trung bình ba tấm thẻ chuyển tới hai tấm thẻ khác.
Kỹ năng thần kỳ như vậy còn không phải là lửa đảo thì chính là thần tiên chuyển thế..
Bốp bốp bốp...
Cũng không biết rốt cuộc là ai vỗ tay trước, những người khác ở hiện trường cũng vỗ tay theo, dành những tràng vỗ tay nhiệt liệt cho màn biểu diễn nửa thật nửa giả này của Thần Minh.
Đây không phải là biểu diễn xu lẻ mà là chuyển tiền thật sự trong thẻ. Bất kể nó là thật hay giả, đám người đều cảm thấy Tần Minh quả lợi hại rồi.
Tối nay, Tần Minh chính là nhân vật chính.
Anh mỉm cười, giả vờ như mình rất vất vả nói: "Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã tin tưởng. Tối nay tôi tốn mười năm tuổi thọ để tiếp cận được với thần thông, may là hôm nay tôi không bôi nhọ sư môn." "Chờ đã!" Ba người bị mất tiền đều sốt ruột, đỏ mặt tía tai đi tới, nói: "Triệu Chính Ngôn, cậu trả lại tiền đi. Cậu làm vậy là cướp đoạt đấy, cậu biết không hả? Mau trả lại tiền cho chúng tôi."
Tần Minh cười giảo hoạt, hỏi ngược lại: "Bạch Tĩnh Thần, vừa rồi anh đã nói gì? Anh có thể lặp lại lần nữa không?"
Bạch Tĩnh Thần lập tức nghẹn họng nói: "Tôi... tôi...Tần Minh bảo: “Cậu Bạch đã nói rồi, nếu tôi làm tiền trong thẻ của mấy người hết sạch thì những món đồ xa xỉ trong buổi đấu giá này sẽ được đấu giá rồi gửi cho tôi để chịu lỗi. Cậu Bạch, phải chăng cậu nói lời không giữ lấy lời, chủ yếu là cậu bảo lời cậu đã nói như bát nước đổ đi, chuyện này tôi không nhắc nữa.
Lời từng nói như bát nước đổ đi?
Đối với người muốn đứng đầu trong giới thượng lưu mà nói, chữ tín và cam kết vô cùng quan trọng. Trong lòng Bạch Tĩnh Thần vô cùng dằn vặt, gã đã cảm nhận được sức mạnh của tên 'Triệu Chính Ngôn ' này rồi.
Cậu ta muốn phá hủy hình tượng của Bạch Tĩnh Thần gã!
Bạch Tĩnh Thần u ám bóp ly rượu chân cao, trong lòng vô cùng tức giận và không cam tâm: “Tốt, tốt lắm, hóa ra cậu vẫn luôn chịu đựng, tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi.
Bạch Minh Vũ cũng khó mà tin được, tại sao mọi chuyện tối nay lại thành ra thế này?
Trước đây ở trường đại học tên Triệu Chính Ngôn này chẳng phải là người ai cũng bắt nạt được sao? Không có tiền thì tần cậu ta một trận, cậu ta sẽ đưa tiền cho Bạch Minh Vũ tiêu, vô cùng hèn nhát, sao hôm nay lại như biến thành một người khác vậy?
Bạch Tĩnh Thần nhìn những món đồ xa xỉ còn lại trong buổi đấu giá, mặc dù số lượng không nhiều, chẳng hạn như đồng hồ, tranh chữ, túi xách, bút, v.v... Nhưng tính sơ cũng phải chục triệu, gã phải nôn ra máu rồi.
Nhưng vì danh tiếng của bản thân, để thể hiện khí phách và gia thế của nhà họ Bạch của gã, thực ra cũng chính là thể diện.
Bạch Tĩnh Thần siết chặt nắm đấm, bất đắc dĩ nói: “Tất nhiên là tính, những thứ này Bạch Tĩnh Thần tôi mua hết, tặng cho cậu xem như xin lỗi!”
Tần Minh cười lớn, lập tức nói với nhân viên : “Nghe chưa? Gói lại hết cho tôi, gửi đến phòng ký túc xá của tôi.”
Tần Minh chiếm được hời, chuẩn bị rời đi thì tên Lệ Gia Thành vừa rồi mới tranh cãi không cam tâm.
Hắn ta với Bạch Minh Vũ xông ra, nói :"Tiền của tôi đâu? Bốn triệu tôi vay đâu? Đó là tiền nhà để tôi kết hôn, cậu lấy tiền của tôi bỏ vào thẻ ai? Cái này? Cô ta?”
Lệ Gia Thành túm lấy Tần Minh, chỉ về phía hai cô gái kia, hai cô gái lần lượt rụt cổ, có hơi không nỡ trả lại tiền cho những người này. “Đây là do đại sư Triệu biến ra, không phải tiền của mấy người. Tiền của mấy người mất rồi.” “Đúng vậy, vốn dĩ đại sư Triệu làm từ thiện nên cho chúng tôi tiền, thật là người tốt mà. Là các người cứ kiếm chuyện, giờ xui rồi thì lại không phục, đúng là xấu hổ.
Hai cô gái nói với vẻ cùng chung kẻ thù.
Lệ Gia Thành sốt ruột đến gắp khóc, điên cuồng hét lớn: “Đó là tiền của tôi, tôi chỉ bảo đại sư làm một thí nghiệm thôi, là tiền của tôi, không phải của các người. Các người bảo đại sự biến cái khác đi.
Hai cô gái bất mãn nói: “Chẳng phải các người ép đại sư tổn thọ mười năm à? Sao vừa rồi không thấy anh lớn giọng như vậy?”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh không nói nữa, quả thực vừa rồi Tần Minh đã nói vậy.
Tần Minh chém gió, nhưng người khác tin thì anh cũng hết cách thôi đúng không?