Mục lục
Thiếu Gia Ngông Cuồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

677: Đóng Giả Triệu Chính Ngôn


Tần Minh nói, đầu cũng không ngoảnh lại: “Tôi nói không giới hạn thời gian, chứ không nói giới hạn phạm vi thi đấu.

Chị Bạch Anh à, tôi đầu có lật lọng, chị phải đánh thắng tôi, nhưng tôi không yêu cầu phải đánh thắng tôi ở đây.

Vậy nên...!ha ha ha.
Chị Bạch Anh thấy Tần Minh đã chạy đi xa thì nổi cáu quát: “Các cậu còn ngây ra đấy làm gì? Bắt thằng nhóc đó về cho tôi.
Nhưng Lâm Vũ Nhu lại không sốt ruột, cô ta cười nói: “Chị Bạch Anh, thật ra em cũng không lo lắng, hoà thượng chạy được chứ miếu không chạy được.


Hơn nữa em biết người đã chiếm cơ thể em lúc đó là anh ấy, em cũng đã có kế hoạch mới rồi
Chị Bạch Anh thở dài: “Vũ Nhu, tên này đào hoa lắm, em thật sự không hối hận chứ? Mặc dù không còn lần đầu tiên nhưng cũng không phải chuyện gì ghê gớm.

Cuộc đời em còn rất dài, bây giờ không phải người đàn ông nào cũng để tâm lớp màng đó.
Lâm Vũ Nhu lắc đầu bảo: “Không, em rất thích Tần Minh.

Nếu trời cao đã định sẵn giao em cho anh ấy thì đó là do chúng em có duyên."
Tần Minh lừa đảm còn đồ nhà họ Lâm tránh đường, sau đó lập tức nhanh chân chuồn mất.
Tần Minh không sợ đánh nhau, nhưng khi giao chiến anh nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

Chị Bạch Anh là phụ nữ lớn tuổi nhưng bà ta còn khoẻ hơn cả anh, hơn nữa đấu với nhau hai chiều anh có thể thấy rất rõ chị Bạch Anh là cao thủ đánh cận chiến.
Tần Minh đã nói rồi, dù ở đâu, không giới hạn thời gian, chỉ cần chị Bạch Anh đánh thắng anh thì anh mới bằng lòng kết hôn với Lâm Vũ Nhu.
Nhưng Tần Minh sẽ không cho chị Bạch Anh cơ hội đó, cả đời này anh sẽ không bao giờ dính dáng đến Lâm Vũ Nhu, như vậy chuyện vớ vẩn này có thể kéo dài suốt đời.
Anh có thể kéo dài cả đời, nhưng Lâm Vũ Nhu có thể không? Dù có ép buộc đến đâu, Tần Minh cũng quyết định trở mặt, không để ý đến thể diện của Trương Toàn Chân nữa.
Thấy Tần Minh đã đi xa, chị Bạch Anh tức giận cắn răng nghiến lợi: “Thằng nhóc thổi này, sung sướng xong lại muốn phủi mông bỏ đi.

Nếu không vì Trương Toàn Chân đã cứu nhà họ Lâm thì chỉ với việc cậu ta giẫm chết cổ trùng vua mà chúng ta dành năm mươi năm tâm huyết để nuôi cấy, chị đã đánh chết cậu ta rồi.”QC

Lâm Vũ Nhu chán nản nói: “Thôi bỏ đi chị Bạch Anh, là do chúng ta sai trước.

Anh ấy cũng chỉ vì cứu Nhiếp Hải Đường nên mới bị liên lụy thôi.

Nhưng không ai ngờ rằng trên đời này lại có hai người giống nhau đến vậy.

Cũng vì khi ấy chúng ta đi xem mắt cứu nhà họ Lâm mà đi quá vội, rất lâu không liên lạc với nhà họ Tần cũ, cũng không hỏi rõ là ai với ai nên mới dẫn đến kết quả này, tất cả đều là ý trời.”
“Haiz...!Chị Bạch Anh kéo tay Lâm Vũ Nhu bảo
: “Vũ Nhu à, em là do một tay chị nuôi lớn.

Sao người ngoài biết được sự xuất sắc của em? Chị rất muốn em có một mái ấm để trở về.

Tần Minh này đúng là có gia thế và nhân phẩm khá tốt, nhưng cậu ta đã có người mình thích rồi, em không nghĩ đến việc từ bỏ sao?”
Lâm Vũ Nhu lắc đầu trả lời: “Không, thật ra Tần Minh này rất hợp ý em.

Nếu trời cao đã định sẵn giao em cho anh ấy thì đó là do chúng em có duyên.


Đàn ông mà, có ai không ăn vụng? Chị Bạch Anh, chị yên tâm đi, em có kế hoạch khác rồi.

Anh ấy cố tình tránh giao chiến với chị chắc chắn là có chuẩn bị, vậy nên chị không được vội, chờ thời cơ chín muồi hãy ra tay”
Chị Bạch Anh gật đầu: “Nếu em đã có kế hoạch thì chị nghe theo em.

Chị sẽ đi xoa dịu cảm xúc của ông cụ và phụ huynh bên nhà em.

Nhưng đừng kéo dài quá lâu, nếu không họ cũng sẽ vì lo lắng không thu hoạch được gì mà can thiệp vào đấy.”
Lâm Vũ Nhu lại nói: “À đúng rồi, chị đừng công khai chuyện anh ấy đóng giả Triệu Chính Ngôn”
Chị Bạch Anh gật đầu đáp: “Đương nhiên chị biết điều này, chúng ta không thể làm quá mọi chuyện lên.

Dù sao nhà họ Lâm chúng ta vẫn phải dựa vào tiền vay của cậu ta để vượt qua cửa ải khó khăn này.”.

678: Nhiếp Hải Đường Mỉm Cười Hài Lòng

Tần Minh bỏ chạy, gọi taxi rồi vội vàng rời khỏi nơi quỷ quái này, đi đâu cũng có phụ nữ quen biết anh.

Tần Minh gọi cho Trương Toàn Chân kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi, nhưng không ngờ ông ta không tức giận lắm, ngược lại còn nói nhà họ Lâm cũng đang nhờ Tần Minh giúp đỡ nên tạm thời coi như cùng phe với mình, họ sẽ không tiết lộ chuyện anh giả mạo Triệu Chính Ngôn.

Đồng thời Trương Toàn Chân cũng cảnh cáo : “Tiểu Tần à, thằng nhóc thối cậu không biết mình là ai sao? Nếu cậu còn để lộ thân phận thêm nữa thì tình hình sẽ không ổn đâu. Tôi bảo cậu dùng thân phận Triệu Chính Ngôn để thay đổi, nhưng cũng không thể mới đó đã xuất hiện đủ loại vấn đề.

Tần Minh than thở: “Những chuyện này đều là bất khả kháng, sao tôi biết có nhiều người quen đột nhiên xuất hiện đến thế, tôi cũng mệt lắm chứ! Thầy à, thầy còn cách nào không? Thầy nhìn số mạng đào hoa của tôi đi, mệt chết mất. Chẳng phải lúc trước thầy nói mặc dù tôi có số mệnh Đế vương, nhưng duyên vợ chồng ngắn ngủi, nghiệp con cái dài sao? Nếu trước kia có thể thay đổi, vậy bây giờ có thể thay đổi không?”

Trương Toàn Chân bật cười: "Không phải cậu nói là tôi lừa gạt mọi người sao? Cậu kiên quyết theo chủ nghĩa vô thần, khoa học, bây giờ tin rồi à? Cậu đã có một chút năng lực của tôi, chắc cậu cũng biết một số chuyện sử dụng thủ thuật che mắt.”

Tần Minh cười híp mắt: “Thầy à, một số chuyện sử dụng thủ thuật che mắt, nhưng một số chuyện là dùng năng lực thật sự của thầy, đúng không? Có câu chân thành sẽ linh nghiệm, thực ra tôi theo chủ nghĩa duy tâm.” “Cút!” Trương Toàn Chân cười mắng: “Cậu đừng luyện bộ võ tôi đưa cậu nữa. Ba năm đến năm năm sau, cậu làm chuyện đó nhiều rồi bất lực, thận yếu, tự khắc sẽ hết đào hoa, mệnh cũng thay đổi.

Sắc mặt Tần Minh tối sầm, ông già xấu xa này không chịu giúp cũng không biết có ý nghĩ gì xấu, Tần Minh bực bội cúp điện thoại.

Bộ võ đó vẫn cần phải luyện, không phải Trần Minh nghĩ tới chuyện nam nữ, mà là muốn bảo vệ bản thân.

Trương Toàn Chân luôn hiểu lầm anh, anh cũng rất buồn bực. “Anh sẽ mãi yêu em, Nhiếp Hải Đường." Tần Minh vui vẻ gửi tin nhắn cho Nhiếp Hải Đường, bày tỏ tấm lòng mình.



Mà Nhiếp Hải Đường lúc này vẫn đang chơi ở thắng cảnh thị trấn Cổ Thuỷ, đọc được tin nhằn này cô cười ngượng ngùng một tiếng, sau đó hạnh phúc gửi lại cho anh một hình trái tim.

Đường Xảo ở bên cạnh thấy cô cười vui vẻ thì hỏi: “Hải Đường, sao vậy? Không ưng ai à? Tớ không thấy cậu nói chuyện với bạn nam lớp Kinh tế.

Nhiếp Hải Đường mỉm cười, khoác tay Đường Xảo: “Chơi với cậu là được rồi, chị em tốt ạ. À đúng rồi, chuyện Triệu Chính Ngôn vào nhầm toilet nữ.

Đường Xảo bảo: “Thôi bỏ đi. Dù sao cũng không tổn thất gì, chỉ giật mình thôi, cậu đã nói rõ với anh ta rồi thì quên chuyện này đi.”

Nhiếp Hải Đường mỉm cười hài lòng.

Tần Minh về trường học, vì đang được nghỉ không có việc gì làm nên anh lại chạy đi giao đồ ăn.

Dù sao lúc đầu Tần Minh không định đi kiểm tiền cùng Tổng Dĩnh, nhưng trong buổi đấu giả từ thiện, để giải vây giúp Nhiếp Hải Đường nên anh buộc phải kiếm một số tiền lớn.

Vì vậy dù giàu sang phú quý nhưng anh vẫn phải thực hiện giao kèo tinh thần, vẫn phải đến cửa hàng để giao đồ ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK