" Nè cô nói ai là bà dì hả? Bộ mắt cô bị mù hay sao? " Đỗ Quyên lớn tiếng nhìn Từ Lộ nói
" Mắt tôi không mù, và cũng thấy rất rõ trước mặt tôi là một bà dì xấu xí lại còn đanh đá nữa " Từ Lộ không sợ cô ta mà lên tiếng phản bác
" Cô… cô biết tôi là ai không dám ăn nói với tôi như vậy "
" Cô là ai? Tôi không quan tâm và cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Khôn hồn thì biến, đừng để tập đoàn nhà cô mất đi vài hợp đồng lớn " Từ Lộ trợn mắt nhìn cô ta.
" Cô nghĩ tôi sợ chắc, cô đang hù dọa con nít à haha " cô ta cười chăm chọc
" Vậy sao? Vậy thử xem " Từ Lộ lấy điện thoại từ túi xách bấm dãy số và bật loa ngoài.
" Con gái gọi ba có gì không? " giọng nói của ba cô Từ Nhanh chủ tịch của Từ Thị
" Ba, con nghe nói công ty mình đang hợp tác với Đỗ thị phải không? "
" Đúng vậy, có chuyện gì sao? "
" Con muốn ba hủy hợp động hết, ba xem con gái ông ta dám sỉ nhục con còn nói ba không biết dạy con nữa hức… hức " Từ Lộ giả vờ khóc giọng đáng thương nói với ba mình
" Cái gì? Có chuyện đó à, được con nín đi, ba sẽ trả thù giúp con " Từ Nhanh giọng có chút tức giận, ông dạy con mình rất tốt và cô rất lễ phép, vậy mà dám nói con ông như thế.
" Cảm ơn ba… hức… hức "
Từ Lộ nói xong thì cúp máy lấy lại vẻ mặt tươi cười như chưa có gì xảy ra, Tịch Dao nhìn cô bạn mình mà ngây người, ôi trời sao Từ Lộ không đi học làm diễn viễn luôn đi chứ. Đỗ Quyên nghe đối thoại của hai người thì lòng có chút bất an.
" Cô về nhà mà chờ dọn đồ đi, còn nữa cô mà đụng đến Tịch Dao một lần nữa thì đừng trách tôi. Mình về thôi Tiểu Dao " Từ Lộ nắm tay cô đi qua mặt Đỗ Quyên không nể nang gì mà hất vai cô ta một cái chỉ chút nữa là cô ta đã ngã rồi.
Đỗ Quyên lúc này tức đến xanh mặt cô ta cũng đi khỏi chỗ đó. Cô ta đang lựa quần áo thì điện thoại cô ta reo lên * reng… reng… reng * Đỗ Quyên nhìn lại là ba mình gọi tay run run bất máy.
" Mày đã làm gì con gái của Từ Thị hả? " Đỗ Tấn Thành quát trong điện thoại
" Dạ… dạ con không làm gì hết " cô ta lấp bấp nói
" Không làm gì mà bên đó hủy đồng còn nói tại mày gây ra, về nhà liền cho tao "
" Con về ngay "
Đỗ Quyên cúp máy ba chân bốn cẳng chạy nhanh về nhà. Giờ cô ta mới biết mình đụng nhầm người. Đúng là tập đoàn cô ta không là gì so với Từ Thị cả càng không có giá trị gì với Bạch Thị, nhờ được hợp tác với những công ty lớn nên Đỗ Thị mới được như bây giờ.
Ra khỏi TTTM Từ Lộ đưa Tịch Dao về nhà, trên xe hai người cười nói rất vui vì đã chọc giận ai kia. Cô có một người bạn rất xứng đáng nha, sẵn sàng bảo vệ cô.
" Này Tiểu Lộ lúc nãy cậu diễn rất tốt nha " cô ôm cánh tay Từ Lộ nói.
" Đương nhiên tớ mà, sau này tớ sẽ bảo vệ cậu có tớ sẽ không ai dám động đến cậu đâu "
" Yêu cậu nhất nha " cô hôn lên má Từ Lộ một cái
" Uisss ghê quá "
Hai người đùa giỡn với nhau trong xe, không lâu sau đã đến Bạch Vu cô tạm biệt bạn mình rồi vào nhà, lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm.Tịch Dao lên phòng nằm nghỉ ngơi cô lại nhớ đến anh rồi, sợ phiền anh nên đã không điện hỏi thăm.
" Em nhớ anh rồi " cô cầm điện thoại lên nhắn tin cho anh
" Anh cũng rất nhớ em, ngoan tối mai anh về "
" Anh nhớ ăn uống đầy đủ đấy, yêu anh "
Anh đang họp thấy tin nhắn của cô đến liền mở xem anh đọc mỉm cười và cũng rất nhanh trả lời lại. Mọi người trong phòng họp thấy anh cười thì tất cả đều kinh ngạc, bọn họ làm ở đây khá lâu nhưng hầu như chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh thôi, hôm nay anh cười chắc là sắp có chuyện gì tới nữa rồi.