Bây giờ cơn buồn lại kéo đến, cô ngủ thiếp đi trên xe. Vũ Kiệt liếc mắt nhìn cô đang ngủ say anh mỉm cười đúng là mèo con ham ngủ
Đến tầng hầm giữ xe của công ty anh không nở đánh thức cô, nhìn cô ngủ thôi cũng đẹp, miệng nhỏ lại chu chu ra, anh nhịn không được nhướng người hôn lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước, môi cô rất mềm nha.
Bạch Vũ Kiệt bế cô lên đi vào thang máy cách đó không xa, thang máy này chỉ được đi đến sảnh thôi.
Đầu cô dựa vào ngực anh mà ngủ ngon lành lâu lâu lại dụi dụi tìm hơi ấm rồi ngủ tiếp, anh hiên ngang bế cô đi giữa sảnh, mọi người lại bất ngờ chập hai, có người còn lấy điện thoại ra chụp, rồi bàn tán, nhưng bị con mắt sắc lạnh của anh liếc qua thì giải tán hết.
Anh bế cô đi ngang chỗ trợ lí Duẫn hắn cũng bất ngờ chẳng lẻ hai người người yêu nhau rồi à. Dù là chưa yêu nhau nhưng anh chỉ đánh dấu chủ quyền trước thôi.
Bạch Vũ Kiệt đưa cô vào phòng nghỉ đặt cô ngay ngắn rồi đắp chăn lại cho cô, thừa cơ hội cô đang ngủ không biết gì nên anh lại hôn tiếp lên môi cô rồi vui vẻ ra ngoài làm việc.
Triệu Tịch Dao ngủ một giấc đến tận chiều mới tỉnh dậy, cô mở mắt nhìn căn phòng xa lạ không phải phòng cô, thì giờ cô mới giật mình nhớ ra là cô đang đi làm, cô cốc nhẹ lên đầu mình một cái, sao lại ngủ quên như thế chứ.
" Chủ tịch sao anh không gọi em dậy " cô giỡ giọng trách móc anh
" Thấy em ngủ ngon quá nên không nở kêu " con mèo này anh đã cho ngủ rồi dậy còn giỡ giọng nói đó với anh.
" Sau này em sẽ không ngủ thế nữa đâu hì hì " cô cười nói
" Được rồi, ngồi đó làm việc xíu đi đến tối anh đưa đi ăn "
Cô cũng nhanh chân đi vào bàn không dám chậm trễ có ai đi làm như cô không, vừa được đưa đi ăn rồi lại còn được ngủ đến tận chiều chỉ có mình Triệu Tịch Dao cô.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua hiện giờ là 7h tối anh sắp xếp tài liệu sang một bên rồi đến bàn cô gõ gõ vào bàn vài cái, cô ngước lên nhìn anh, bốn mắt chạm vào nhau như trúng tiếng sét vậy nhìn mãi không muốn rời.
" Đi thôi " anh lấy lại tinh thần trước lên tiếng nói
" À vâng ạ " cô gấp lại tài liệu rồi đứng lên, anh thuận thế nắm tay cô hai người cùng nhau sải bước đi như cặp tình nhân.
Bạch Vũ Kiệt đưa Tịch Dao đến nhà hàng lúc sáng để ăn sau khi ăn xong anh đưa cô về thẳng nhà, dừng lại trước hẻm tối, anh không muốn cô ở những nơi như này, rất nhanh sẽ đưa cô về nhà anh.
" Vào nhà đi, mai anh đến đón em " anh mở lời trước.
" Dạ không cần đâu, em tự đi xe buýt được rồi " công ty bây giờ đồn ầm lên rồi, anh còn muốn gây sóng gió nữa sao
" Không cãi, anh không nói hai lần " anh gắng giọng nói
" Vâng ạ " cô nhanh đồng ý có từ chối thì cũng không được, người này quá bá đạo rồi
Tịch Dao bước ra đi vào nhà, lâu lâu cô quay đầu nhìn lại vẫn thấy xe anh ở đó. Vũ Kiệt đợi cô khuất bóng mới chịu chạy đi. Anh chạy đến bar như thường lệ
" Này tôi chờ cậu hơi bị lâu rồi đấy " Lâm Hoàng Triệt nhìn anh giọng đôi phần tức giận.
" Tôi kêu cậu chờ à " anh thản nhiên đáp
" Cậu… được lắm "
Anh cũng chẳng quan tâm gì đến người bên cạnh mình tức đến nói không nên lời. Bạch Vũ Kiệt đang nghĩ cách nào có thể rước cô về càng sớm càng tốt.
_________________
Sáng hôm sau
Tịch Dao thức sớm một chút để ăn sáng rồi thay đồ để đi làm cô chuẩn bị xong hết đã là 7h rồi, cô cầm túi xách đi ra. Tới trước hẻm đã thấy chiếc xe màu đen sang trọng đợi ở đó, cô không nghĩ là anh làm thật, Tịch Dao đi đến gõ cửa kính.
" Lên xe " anh hạ kính xuống nhìn cô nói
Tịch Dao mở cửa lên ngồi, anh nhỏm người lại cài dây an toàn cho cô, cảm nhận hơi thở nam tính của anh phả vào mặt mình, cô lại đỏ mặt quay ra chỗ khác. Vũ Kiệt mỉm cười xoa đầu cô, tóc cô thật sự rất mềm lại còn thơm nữa.