Edit: Nho
Biểu tình của những người đang trong phòng họp trở nên xuất sắc, người đàn ông mặc tây trang tức đến đỏ mặt.
"Tôi có việc, ra ngoài trước." Anh đứng lên, mang theo điện thoại, nhàn nhạt liếc mắt nhìn những thần sắc khác nhau đang dừng trên người anh.
Người đàn ông mặc tây trang lập tức trừng mắt, "Hội nghị vừa mới bắt đầu, cậu muốn đi đâu?" Người đàn ông lập tức kéo tay anh, mặc kệ câu mỉa mai "ghen tị" vừa nãy, không cho anh rời đi.
Mắt Hứa Gia Ninh nhìn từ trên cao xuống, dừng ở bàn tay đang kéo tay mình, chậm rãi lia đến quan sát phản ứng của người đàn ông nọ, băn khoăn hồi lâu liền dùng giọng điệu thiếu đòn nói, "Chó độc thân như cậu làm sao hiểu được."
Không khí phút chốc bùng nổ, khiến mọi người ở đây đều cảm giác được sự khinh bỉ chó độc thân của ông chủ nhà mình.
Người đàn ông nọ nhìn anh với vẻ không tưởng, tựa như người trước mắt này anh không hề quen biết.
Người đàn ông buông tay, Hứa Gia Ninh liền mặc kệ những người có mặt ở đây, sải bước đi nhanh ra khỏi phòng họp.
"Má ơi, vừa rồi Hứa lão đại kiêu ngạo thật."
"Hừ, căn bản là anh ấy không hiểu, người đã có chủ như anh ấy toàn thân tỏa ra mùi ái tình nồng nặc, không giống cẩu độc thân chúng ta lại tỏa ra hương thơm thanh mát có một không hai!" Lời này đến từ một người độc thân hoàng kim.
"Được rồi, anh Lý đây không có bạn gái chính là vì anh có "hương thơm thanh mát", cái loại mà khiến phụ nữ quay đầu đi mất ấy."
Các đồng nghiệp xung quanh lần lượt đả kích anh Lý, có thể gọi là toàn tâm toàn ý đả kích.
Anh Lý ban đầu mãnh liệt phản kháng, rốt cuộc cũng không đánh lại được cả đám người trăm miệng một lời.
Người xưa có câu, song quyền nan địch tứ thủ.*
*Song quyền nan địch tứ thủ: hai tay không đánh lại bốn tay, ý nói một người không thể chống chọi được với đám đông.
Phòng họp nháy mắt hỗn loạn, chỉ có người đàn ông mặc tây trang và chàng trai kia không có tham dự đề tài thảo luận của đám người.
Người đàn ông liếc xéo chàng trai ngồi đối diện, sau đó lại vào WeChat trò chuyện riêng với anh: [Người vừa rồi gọi cậu ta " ông xã" là ai vậy?]
Chàng trai rũ mắt nhìn điện thoại, sau lại trộm ngắm các đồng nghiệp, thấy không ai chú ý đến anh, anh liền nhắn lại: [Điện thoại anh ấy hiện tên "Vợ"]
[Là cái người giống Tạ Kỳ Quân hả?]
[Đúng vậy, giám đốc.]
Người đàn ông tắt điện thoại, đứng lên, đám người đang nhiệt tình bàn luận liền "tắt lửa".
Anh cũng không nói gì nhiều, để lại hai chữ "tan họp" thì rời khỏi phòng.
Đám đông trong phòng họp không đến một lúc đã giải tán.
Mà lúc này, Hứa - đang có việc - Gia Ninh lại ôm điện thoại ngồi cười ngô nghê trong nhà vệ sinh, anh chỉ muốn độc chiếm giọng nói của Thu Thu, một mình đeo tai nghe, không ngừng ấn khung thoại, lặp đi lặp lại hai tiếng "Ông xã~" của Thu Thu.
Quá dễ nghe, trên đời này không còn âm thanh nào dễ nghe hơn nữa.
Hứa Gia Ninh nhắm mắt thưởng thức tiếng gọi dịu dàng của Lương Thu Thu.
Đang nghe si mê, đột nhiên "tích" một tiếng, có thông báo mới, khiến sự si mê của anh gián đoạn, sắc mặt anh khẽ biến đổi, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn.
Ai?Ai mà dám quấy rầy anh... Hả? Là tin nhắn thoại của Thu Thu?
Tàn nhẫn như thủy triều rút nhanh khỏi đáy mắt anh, lại lần nữa lâm vào trạng thái say mê.
Ngón tay gấp không chờ nổi ấn vào tin nhắn thoại.
"Ông~ xã~, em nhớ anh."
Vẫn là giọng nữ nũng nịu quen thuộc, trái tim phảng phất như có gì đánh vào, anh che ngực lại, thật lâu không động đậy, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi nhiễm sắc hồng vì kích động.
Quá, quá đáng yêu rồi, muốn xỉu...
748 words
30/10/2021