Edit: Nho
Phòng 507.
"Gia Ninh, đã 7 giờ rồi, đừng lo đọc tài liệu nữa mà hãy ăn chút gì đi."
Lâm Trì bưng một chén mì gói đi đến phía sau anh, muốn nhìn thử trên máy tính có gì mà Hứa Gia Ninh ngồi thất thần mãi.
Vừa đưa đầu qua nhìn, Hứa Gia Ninh như có mắt ở sau gáy, "cụp" một tiếng đóng máy tính lại.
"Tớ gọi cơm hộp đây."
Tiếng nói nhàn nhạt, không mang theo dù chỉ một ít cảm tình.
Lâm Trì tay bưng mì gói lập tức không vui, "Cậu kêu cơm hộp sao lại không gọi tớ, hại tớ phải ăn mì gói như này, cậu không sợ tớ sẽ ăn nhiều đến mức thành xác ướp luôn sao?"
"Yên tâm đi, cậu có muốn thành xác ướp cũng không được đâu."
"Tại sao?"
Nam sinh mặc đồ thể dục trắng đen ở tầng trên ló đầu ra, "Tụi tớ không có nhiều tiền mua băng vải cho cậu quấn đâu."
"Mạc Bắc, cậu còn là người sao, gọi là anh em mà đối xử với tớ như thế?"
"Vậy còn đỡ đó."
Mạc Bắc quay người vào giường, tiếp tục chơi game.
"Hứa Gia Ninh, Hứa Gia Ninh."
Ngoài cửa vang lên tiếng gọi Hứa Gia Ninh, ba người trong phòng ngủ giật mình, "Hình như là Giang Hoài Phong của phòng bên cạnh."
"Giang Hoài Phong? Cậu ta tìm Gia Ninh làm gì?"
"Không biết nữa."
"Chắc là mượn đồ."
Cả ký túc xa chỉ có Hứa Gia Ninh là đại gia, bất kể là quần áo hay đồ điện tử thì đều sử dụng đồ mới nhất, mắc nhất.
"Tớ đi mở cửa."
Lâm Trì thấy Hứa Gia Ninh lại mở máy tính ra, tiếp tục xem tài liệu, liền chủ động đi mở cửa.Mọi người không có ý kiến, Lâm Trì sâu kín thở dài, đúng là một đám lười, kể cả cậu ta.
Bước nhanh đến cửa, mở cửa ra, Giang Hoài Phong thở hổn hển đứng ở cửa, cái trán thấm mồ hôi như hạt đậu, "Hứa Gia Ninh đâu rồi?" Cậu ta hỏi.