Edit: Nho.
Phù rể nhìn thấy sự khác thường của Lương Thu Thu thì ngạc nhiêu hồi lâu mới lắp bắp nói: "Là, là thời đại học."
"Lúc nào của đại học?" Lương Thu Thu tiếp tục truy vấn.
Hứa Gia Ninh đưa tay kéo phù rể đang bị vây trong "ma trảo" của Lương Thu Thu cứu ra, "Thu Thu, cẩn thận một chút."
Không để ý tới lời Hứa Gia Ninh nói, cô "bộp" một tiếng ném tay anh ra, trừng mắt nhìn phù rể.
Mọi người bị hành động đột ngột của Lương Thu Thu dọa ngốc, đặc biệt khi nhóm bạn nhìn thấy gương mặt "quen thuộc" của Lương Thu Thu, trong lòng lại dâng thêm vài phần kinh hãi.
Trời, nhìn y xì đúc Tạ Quân Kỳ, không lẽ Hứa Gia Ninh vẫn chưa buông được Tạ Quân Kỳ.
Nhóm anh em kinh hãi không thôi, đương nhiên bọn họ cũng không phải đồ ngốc, đối mặt với Lương Thu Thu giống Tạ Quân Kỳ tới mấy phần kia, họ cũng sẽ không khua môi múa mép ở hôn lễ, lỡ đâu phá hỏng hôn lễ thì họ chính là những tội nhân thiên cổ.
"Cả, cả bốn năm đại học đều như vậy."
Phù rể run rẩy trả lời cho vấn đề của Lương Thu Thu, mắt khẩn trương liếc nhìn Hứa Gia Ninh, lại nhìn thấy Hứa Gia Ninh đang sâu kín nhìn vào bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình, đáy mắt lại chất chứa những cảm xúc không tên đang quay cuồng.
"Vì cái gì?"
Giọng nói của Lương Thu Thu khàn khàn trầm thấp, đôi mắt đen nhánh ấp ủ gió lốc điên cuồng.
"Mấy cô nữ sinh đó quá phiền, liên tục theo đuổi, Hứa Gia Ninh mới tự nói chính mình là gay để từ chối mấy cô gái đó."
Lâm Trì vẫn luôn tránh một bên nhìn mọi người chậm rãi nói.
Tay vô lực đang nắm ở cổ áo phù rể từ từ hạ xuống, Lương Thu Thu nhìn về hướng Hứa Gia Ninh, ánh mắt cô lúc này vô cùng phức tạp, có tức giận, có khổ sở, có bất đắc dĩ, còn có cảm xúc hối hận đang dần tràn ngập đôi mắt.
Hứa Gia Ninh kéo tay cô, đem đôi tay nhỏ nhắn bao bọc trong bàn tay ấm áp của mình, ôn nhu dò hỏi cô.
Khóe mắt Lương Thu Thu phiếm hồng, nhìn anh chăm chú hồi lâu, cuối cùng mới nói: "Đi thôi."
"Cái gì?"
Hứa Gia Ninh sững sờ tại chỗ, không rõ nguyên nhân nhìn cô, sự sợ hãi điên cuồng bao phủ trái tim, liên tục nảy sinh như cỏ dại.