Edit: Nho
Tháng thứ ba sau khi kết hôn, vì mang thai, cô cự tuyệt tất cả những lần muốn gần gũi của Hứa Gia Ninh.
Vì để bảo vệ an toàn cho bản thân, Lương Thu Thu mặc kệ sự phản đối của Hứa Gia Ninh, bản thân dọn tới phòng cho khách, để lại Hứa Gia Ninh "độc thủ khuê phòng".
Thời gian càng dài, Lương Thu Thu càng phát hiện ra hai tròng mắt đen nhánh của Hứa Gia Ninh lập lòe phát ra ánh sáng sâu kín, ánh mắt kia như sói hoang trong cánh rừng sâu thẳng đã lâu chưa được ăn mồi, tựa như đem cô xem thành miếng thịt tốt nhất của rừng, sói hoang này thèm nhỏ dãi rất lâu, tựa như 1 giây sau sẽ nuốt cô vào bụng.
Sáng sớm đã thật vất vả mới đuổi được Hứa Gia Ninh đang quấn quýt si mê kia đi, Lương Thu Thu xuống lầu muốn đi siêu thị mua một ít sữa chua lại xuất hiện một cô gái đầu xoăn sóng màu nâu, đeo kính râm ngăn cản đường đi của cô.
"Cô gái, có việc gì sao?"
Sáng sớm đã đến quấy rối người khác, ngữ khí của Lương Thu Thu cũng không tốt chút nào.
"Xin chào, tôi là Tạ Quân Kỳ."
Cô gái giới thiệu bản thân, đôi môi đỏ tươi nhẹ cong một cách nhợt nhạt.
Lương Thu Thu ngơ ngẩn nhìn cô ta.
"Xin lỗi, tôi biết là tôi không nên quấy rầy cô, chỉ là..."
Cô ta muốn nói lại thôi.
Lương Thu Thu lặng im hồi lâu, "Có gì quan trọng không?" Ánh mắt nhìn Tạ Quân Kỳ có chút băn khoăn.
Tạ Quân Kỳ rũ mắt, cô đơn cười, "Có thể tìm một nơi nào để nói chuyện không? Ở đây không tiện lắm."
Lương Thu Thu nhìn xung quanh, ánh mắt dừng ở một cửa hàng tiện lợi.
"Nơi đó được không?"
Cô chỉ chỉ tấm biển màu đỏ có ghi là Mỹ Nghi Giai, gương mặt vốn tươi cười của Tạ Quân Kỳ cứng đơ, sau đó lại nhanh chóng khôi phục vẻ tươi cười.
"Hình như không tốt lắm đâu?"
Không nói đến gương mặt giống cô ta mấy phần, ngay cả chút tinh tế cũng không có, Hứa Gia Ninh vừa ý cô, quả thực là khẩu vị quá kém rồi.
Tạ Quân Kỳ điên cuồng ghét bỏ Lương Thu Thu ở trong lòng.
"Sáng sớm cô muốn đi uống cà phê cũng phải xem người ta có mở cửa chưa đã."
Tuy rằng không rõ ý đồ của cô ta, nhưng Lương Thu Thu cơ bản đã đoán được mục đích cô ta đến tìm cô, đơn giản là vì Hứa Gia Ninh.
Chỉ là cô gái này quá là giống cô rồi, đối với cô mà nói thì đây cũng không phải là chuyện nhỏ,
Tạ Quân Kỳ ngượng ngùng trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi nói được.
Nếu đối phương đã đáp ứng, Lương Thu Thu cũng không muốn dong dài, trực tiếp đưa người đi đến phía đối diện, mua hai bình sữa bò, một cho cô ta một cho bản thân.
Thần sắc chán ghét chợt lóe rồi biến mấy, Tạ Quân Kỳ nhận lấy sữa bò, ôn nhu nói: "Cô họ Lương đúng không, tôi gọi cô là cô Lương được chứ?"