Edit: Nho
Mạc Tử Hiên nghe được tên Hứa Gia Ninh, theo bản năng nhìn về hướng cửa, một dáng người cao dài xuất hiện trong tầm mắt anh ta, ánh đèn u ám kéo dài bóng người của Hứa Gia Ninh, khiến người ta có cảm giác áp bức không chịu được.
Mạc Tử Hiên vẫn luôn nghĩ rằng, người vung tiền để gái bán hoa câu dẫn anh ta, sử dụng thủ đoạn đê tiện để kết hôn với Lương Thu Thu, dáng vẻ sẽ không ra gì, chưa từng nghĩ tới người thật còn soái hơn cả minh tinh trong TV.
"Sao anh xuống đây vậy..." Lương Thu Thu thấp giọng lẩm bẩm tự hỏi
Hứa Gia Ninh chậm rãi bước lên, dưới ánh nhìn kinh ngạc của Lương Thu Thu, một tay anh vòng lấy eo cô, dùng sức kéo cô lại gần, Thu Thu không kịp hoàn hồn bị đụng vào người anh.
"Thu Thu, em không giới thiệu một chút sao?" Anh thấp giọng cười.
Lương Thu Thu bị gọi tên hơi rùng mình một chút, cô lo sợ nuốt nước miếng, lắp bắp nói: "Anh ta... Anh ta là Mạc Tử Hiên, bạn trai cũ của em."
"Anh Mạc, xin chào, tôi là chồng Thu Thu."
Hứa Gia Ninh vươn tay, Mạc Tử Hiên còn đang ngơ ngác nhìn anh chăm chú, cho đến lúc Hứa Gia Ninh lại gọi: "Anh Mạc?"
Anh ta lập tức hoàn hồn, ngơ ngác đưa tay bắt tay cùng anh.
"Cảm ơn anh Mạc mấy năm trước đã quan tâm Thu Thu nhà tôi."
Hứa Gia Ninh lấy địa vị chủ nhà mà mình tự xưng, độ cong khóe môi chưa từng hạ xuống, nhìn anh nho nhã lễ độ như vậy, Lương Thu Thu nhìn mà trong lòng e sợ.
"Gia Ninh, sao trên mặt anh không có thoa thuốc vậy?"
Lương Thu Thu cảm thấy cảnh tượng trước mắt khiến cô hơi bất an, cảm giác như chân trần giẫm trên cầu pha lê nguy hiểm, cô ngẩng đầu nhìn về gương mặt còn vương chút máu của Hứa Gia Ninh, cố gắng nói lảng sang chuyện khác.
"Em không có ở nhà, anh không yên tâm."
Trong lời nói của anh mang theo ám chỉ rõ ràng, Lương Thu Thu ngày càng chột dạ đến mức da đầu tê rần.
"Ngại quá, tôi còn có việc, đi trước đây."
Mạc Tử Hiên nhìn Hứa Gia Ninh và Lương Thu Thu thân mật, trong lòng chua loét, đột nhiên cảm thấy ghen tỵ với hai người.
"Ừm."
Lương Thu Thu chỉ ước anh ta biến nhanh.
"Nếu anh Mạc đã đến đây rồi, thì không bằng uống một ly rồi hẵng đi?" Hứa Gia Ninh đột nhiên nói.
Lương Thu Thu liếc anh ta, ý bảo anh ta không cần đồng ý, vậy nên Mạc Tử Hiên lạnh nhạt trả lời: "Không cần, hôm nay quá muộn rồi, lần sau đi."
Dứt lời, anh ta xoay người đi.
Lương Thu Thu nhẹ nhàng thở ra.
"Thu Thu, nhìn em gấp gáp quá nhỉ?"
Giọng nói người đàn ông nhẹ nhàng, không nhanh không chậm vang lên, thân thể Lương Thu Thu nháy mắt cứng đờ, "Làm, làm gì có."
"Thật không?"
"Ừm."
Giọng nói vẫn mang vẻ bất an như cũ, giờ phút này Lương Thu Thu không thể nhìn thấu được tâm tình của anh, chỉ là giác quan thứ sau mách bảo cô rằng sự nguy hiểm vẫn chưa rời đi.