Phúc nằm ngay ngắn lại, kéo chăn lên nhắm mắt an nhiên ngủ tiếp. Không định được tâm trí lúc này, trong đầu Tú rối loạn một mớ những suy nghĩ. Có phải thật sự mình đã chạm vào "ấy" của cậu ta? Mình đã làm vậy thật sao? Mình....mình....
Đang lúc lo lắng đột độ, Tú đưa tay lên miệng. Chợt lại nhớ đến hành động thật quá xấu hổ kia, giật mình, tay trái vỗ mạnh vào tay phải một cái. Tú mãi vẫn chưa có biện pháp trấn tĩnh bản thân. Chuyện này còn đáng xấu hổ hơn là bị hôn một lần!
Phúc nằm mãi vẫn không ngủ được, Tú cũng chẳng có động tĩnh gì, Phúc tiến lại phòng tắm. Tiếng gõ cửa làm Tú khẽ giật thót.
- Này cậu, tôi đã quên hết rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì! Được chứ? Bây giờ thì cậu chuẩn bị đi, chúng ta còn về.
Nói xong một lúc, cũng chẳng có động tĩnh gì, Phúc quay lại giường, khẽ cười. Cô gái ngốc! Tú đứng chần chừ, bốn năm giây, mở cửa. Tú vừa bước ra, nhanh chóng liếc Phúc một cái, bị bắt tại trận, quay mặt đi.
- Cậu không gọi người đến trả tiền sao? Cậu gọi đi. Tôi ra ngay.
- Được.
Cánh cửa ấy lại bị đóng lại một cách vội vàng. Cảm giác cứ như chuẩn bị thi cử tới nơi vậy, hồi hộp, nghẹt thở đến sắp khóc rồi. Tú dùng nước trấn tĩnh bản thân, vừa ép không được suy nghĩ nữa, qua rồi, mọi chuyện qua rồi.
Hai người đi xuống sảnh, liền có người chạy đến chỗ Phúc, chào hỏi cung kính.
- Cậu chủ!
Anh ta nhanh tay đưa chìa khóa và một tấm thẻ tín dụng cho Phúc. Phúc khẽ gật đầu, anh ta liền đi ngay. Từ khi nhìn thấy người kia, Tú cứ nghĩ là tài xế sẽ đưa hai người về, cho đến lúc người đó chìa chiếc chìa khóa cho Phúc, Tú lại nghĩ là Phúc, hắn ta sẽ về một mình, Tú sẽ được người đó chở. Cuối cùng lại là...
- Tôi sẽ đưa cậu về.
Tú như bị điểm huyệt, đờ đẫn một lúc. Phúc thanh toán xong xuôi, quay sang thấy bức tượng bằng da bằng thịt đó, nhìn một lát, kéo tay đi.
- Đi thôi!
Bị kéo đi làm gì có sức chống cự, hai người đi ra chiếc xe màu xám, bóng loáng. Ba hồn bảy vía chợt nhập lại vào xác, Tú hơi dùng sức. Phúc cảm nhận được, dừng lại, quay sang nhìn. Tú cười khờ.
- Tôi thấy hơi buồn ngủ, tôi muốn ngồi đằng sau.
Phúc hơi cau mày.
- Không phải cậu vừa dậy sao? Lại muốn ngủ à? Cơ thể suy nhược chỗ nào sao?
Phúc đưa tay sờ sờ lung tung. Tú hơi tránh né, vẫn cười nói.
- Không sao. Chỉ là tự nhiên lại cảm thấy buồn ngủ rồi.
Phúc hơi nghiêng đầu, hà một hơi, quay đi.
- Ăn ngủ như heo.
Tú trợn mắt. Cái gì chứ? Phúc đi vòng qua phía lái xe, ngồi vào đóng cửa lại. Tú vẫn đứng bên ngoài. Phúc cài dây an toàn xong, khởi động xe mà Tú vẫn đứng ở ngoài.
- Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Còn chưa lên xe.
Thời khắc nào, Tú cũng có thể để tâm hồn lạc trôi được hết, cứ hễ nhắc đến thì lại giật mình. "Oh!" một tiếng mới mở cửa xe sau, chui vào. Thấy Tú ngồi ngay ngắn, bánh xe mới bắt đầu lăn. Từ đây về nhà cũng là một đoạn đường xa, đã lỡ nói dối vậy mà trời vẫn không giúp Tú. Tú ngồi mãi mà vẫn chưa tìm được một cơn buồn ngủ nào. Mắt thì cứ mở to như mắt ếch, nhìn ra cửa sổ, tay chân có hơi bứt rứt nhưng giờ không buồn ngủ thì biết làm sao? Với lại do tên biến thái đó tự nhiên lại muốn đưa mình về riêng. Phiền phức!
END CHAP
Chậm trễ một tháng. Thành thật xin lỗi!