• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mày dám? Mày biết tao là ai không hả?" Người bị Lưu Diễm Tú đổ nước lên kinh diễm chuyển sang tức giận, quát tháo vào mặt cô.

Người bạn của cô ta cũng hoảng hốt, lật đật lấy giấy chấm chấm lau lau, quay sang nhìn Lưu Diễm Tú trợn tròn mắt. Không ngờ con nhỏ này dám trả đòn như vậy.

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.

"Không ngờ cô gái đó dám làm vậy với Lạc Uy. Cô ta không muốn sống nữa hay sao?"

"Nói cứ như không, cô ta mà sợ Lạc Uy sao? Không thấy cô ta đi với Dương Thắng vào đây à? Với lại cũng là do Lạc Uy tiểu thư kia châm chọc trước."

"Đi với Dương Thắng gì chứ? Theo tôi thấy là cô ta rỏ ràng bám đuôi anh ấy. Vừa bị phát hiện liền cụp đuôi chạy đi."

...

Trước ánh mắt muốn giết người đến nơi của hai người đối diện, ngàn lời xì xầm xung quanh, Lưu Diễm Tú vẫn bình thản quay sang gọi thêm một ly cocktail như vừa nãy. Quả thực tiếc chết đi được. Ngon như thế mà.

Lạc Uy nhìn Lưu Diễm Tú bình thản đến muốn rớt cả tròng mắt ra, tức nghẹn "Mày... mày chán sống!"

Lạc Uy định nhào tới đánh thì Lưu Diễm Tú nắm lấy tay cô ta "Vị tiểu thư này thật quá kiêu ngạo. Cô nhìn xem, cô lỡ tay thì tôi cũng lỡ tay thôi. Tôi cũng xin lỗi rồi. Cô cứ cố chấp làm lớn chuyện. Rỏ ràng cô gây chuyện trước."

"Đúng. Tao gây chuyện trước. Thì sao? Một con người hầu ất ơ như mày có quyền nói chuyện với tao sao?"

"Xin lỗi, vị tiểu thư này. Tôi không phải người hầu ai cả. Mà tôi có là người hầu, danh phận tôi cũng cao sang hơn cô nhiều đấy."

"Mày đúng là muốn chết!!!"

Lạc Uy vung tay ra, nhanh thật nhanh giáng một cái tát xuống. Nhưng không phải mặt Lưu Diễm Tú mà là một tấm lưng rất rộng.

Lưu Diễm Tú lộ tia hoảng hốt trong ánh mắt, không phải là vì Lạc Uy vung tay mà là đột nhiên lại bị một bóng đen lướt qua, ôm chầm lấy cô. Cô ngờ ngợ ngước lên nhìn, là Dương Thắng. Bất giác tim cô đập nhanh nửa nhịp, hai má ưng ửng đỏ. Nhanh chóng quay đi.

Mọi người cũng một phen xửng sốt.

"Trời ơii, nam thần xuất hiện thật đúng lúc nhaa."

"Tôi cũng muốn được ôm. Nam thần ôm em, ôm em."

"Lạc Uy không biết điều như vậy, sắp xảy ra chuyện rồi."

"Chậc chậc."

Lạc Uy vừa bừng tỉnh lại thì toàn thân như sụp đổ, miệng lắp bắp "Anh.. Anh Dương?!"

Dương Thắng nhìn Lưu Diễm Tú dịu dàng "Không sao chứ?"

Lưu Diễm Tú ngại ngùng gật đầu. Ánh mắt Dương Thắng liền lộ vẻ lạnh lùng lướt qua Lạc Uy, thân thể bé nhỏ đã sợ càng thêm sợ, run như cày sấy. "Tên?"

Lạc Uy vừa nghe thấy tiếng âm trầm liền giật thót, sợ hãi cắn môi đến chảy máu, mặt tái xanh dường như sắp ngất đến nơi.

Giọng nói kiểu này lần đầu tiên Lưu Diễm Tú nghe thấy từ Dương Thắng, trong tâm cũng bừng lên một nỗi lo sợ. Cô liếc sang nhìn Lạc Uy, cô gái nhỏ đó đúng là đang sợ chết khiếp.

Tội nghiệp!

Suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu Lưu Diễm Tú, so với việc cô đổ nước người cô ta xong với việc Dương Thắng bức cung thế này vẫn là nhẹ nhàng hơn ngàn lần. Dù cô bị nói khó nghe chút cũng kệ. Lưu Diễm Tú giật giật áo Dương Thắng, "Bỏ đi. Sinh nhật của anh, đừng để mất vui."

Nghe câu này, không khí lạnh xung quanh Dương Thắng giảm đi, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhưng nhiều hơn là sự dịu dàng. Người bị đánh là hắn, người con gái kia không sao thì tốt rồi.

Dương Thắng đảo mắt qua nhìn Lạc Uy, khôn ngoan một chút rồi nắm tay Lưu Diễm Tú kéo đi.

Bị không khí lạnh xung quanh Dương Thắng bức cho dường như nghẹt thở, Dương Thắng liền quay đi mắt Lạc Uy nước rơi lộp độp. Người bạn kế bên vỗ vai an ủi, qua rồi qua rồi.

Lưu Diễm Tú bị kéo vào một khu bàn vip, nằm khá sâu vào một góc trong phòng. Có anh chàng ngoại quốc vừa nãy.

Thấy một người kéo theo một người quay lại, anh ta vui vẻ nói "Gỉai cứu mỹ nhân trở về."

Trong bàn này không chỉ có anh chàng ngoại quốc đó, còn có bốn năm người khác, có cả Trường Toàn. Ai nấy cũng mang một vẻ đẹp, khí chất riêng.

Trường Toàn thấy Dương Thắng cùng Lưu Diễm Tú quay lại, ngạc nhiên "Hai người đi chung à?"

Hai người kia ngồi xuống, Dương Thắng nhìn Trường Toàn với ánh mắt kiêu ngạo "Vợ sắp cưới!"

"Wow, bất ngờ nha. Nghe như sét đánh bên tai." Trường Toàn ngoáy ngoáy lỗ tai.

Mọi người đang trong không khí yên tĩnh liền bị câu nói đó trở thành một buổi phỏng vấn điên cuồng.

"Thật... Thật à?"

"Khi nào cưới?"

"Quen nhau từ khi nào ấy?"

"Nhanh thế đã bỏ cuộc chơi à?"

"Định sinh mấy đứa?"

....

Dương Thắng đặt mạnh ly rượu xuống bàn, tất cả đều đột nhiên câm như hến. "Tôi nhớ đã phát thiệp mời rồi."

Hắn ta biết nói xong câu này cũng như không, đám người này thường không hay ở nhà, xuống ngày ở ngoài bận bịu ăn chơi, làm gì để ý đến mấy thứ lặt vặt đó. Thấy bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, Lưu Diễm Tú và Dương Thắng đồng loạt thở dài.

Đám người này...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK