- Cậu thích thì cứ thoải mái đi. Chọn hết cũng được.
Lên giọng đại gia đây phải không? Tú trề môi, đứng vòng tay lại, liếc mắt lên, mặt hơi ngông.
- Tôi bảo tôi thích bao giờ? Nhưng nếu cậu đã bảo mua cho tôi, không nhận có phải hơi không tôn trọng không?
Phúc mặt tỉnh đáp.
- Nếu cậu không thích thì thôi vậy! Tôi trước giờ từng được cậu tôn trọng sao?
Phúc dứt lời thì quay gót bước đi hiên ngang. Tú ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn dáng người bước đi không chút ngần ngại. Là gì đây? Cái thứ.....cái thứ không phải thứ bảy, chủ nhật mà! Tú hơi ấm ức, mới làm giá chút xíu thì tên kia đã không đoái hoài gì đến, còn sải bước đi nhanh như vậy! Tú ngoảnh mặt lại ngắm ngía những gian đồ kia, tiếc nuối. Phúc đi xa, Tú vội vàng đuổi theo.
- Này, đừng ỷ thế chân dài rồi đi nhanh như thế nha. Này! Mau đứng lại!
Hai người tay không rời khỏi trung tâm mua sắm. Tú bứt rứt, khó chịu trong người, đi đằng sau Phúc không ngưng chửi thầm. Đi đến xe, Phúc chủ động mở cửa trước cho Tú. Tú đứng lại, không vào.
- Tôi mệt. Tôi muốn về nhà.
Phúc nói
- Lên xe tôi đưa cậu về.
Tú đáp
- Không cần. Tôi bắt taxi được.
Phúc nhìn Tú chằm chằm. Tú hơi cau mày.
- Nhìn tôi như thế là có ý gì?
Phúc dè dặt hỏi lại.
- Cậu bắt taxi về được chứ?
Tú hơi khó chịu nói.
- Tôi lớn rồi nha! Bắt một chiếc taxi thôi mà.
Phúc bật cười.
- Cậu còn tiền sao?
- Tôi...
Tú cứng họng, không nói được gì, gương mặt nhanh chóng thể hiện sự bối rối.
- Còn suy nghĩ gì? Có lên xe không? Cậu đừng tỏ vẻ với tôi, không hề hấn gì hết!
Tú lườm Phúc, rốt cuộc hắn có phải con trai không? Tiến thoái lưỡng nan rồi, đành theo hắn thôi. Tú hơi làm nũng, hậm hực mở cửa xe, chui vào.
- Ngoan! Rất biết nghe lời!
Tú tức sôi máu, liếc Phúc một cách ghê gớm nhất, định gắt lên nhưng thôi. Yên phận cài dây an toàn, mắt nhìn thẳng, tâm tịnh. Hắn chắc chắn không phải nam nhi, không nên tính toán! Chiếc xe bắt đầu di chuyển. Trong xe hai người lại tạo một không gian tĩnh mịch, không ai bắt chuyện trước. Tú ngồi một lúc lâu, cả người khó chịu, nhưng nhất định không nên nói gì. Đôi lúc liếc mắt nhìn Phúc, hắn ta lại càng không muốn nói gì, cứ tập trung lái xe.
Kì lạ! Có một chuyện rất kì lạ. Tại sao lại như vậy?
Cả người Tú cứ như có con gì bò trên người, khó chịu đến phát điên, nhưng nhất định cả đời này cũng phải được một lần quyết tâm thì thực hiện được, không thể mãi là kẻ thua cuộc. Tú ngồi ngóng ra cửa sổ, một lúc mới chợt phát hiện. Hình như cảnh vật này mình vừa đi ngang thì phải!
Chốc chốc. Ể lại là chỗ này! Tú liếc mắt nhìn Phúc, vẻ mặt hắn ta không có một chút chuyển dịch gì cái vẻ nghiêm túc đó. Tú vẫn chẳng nghĩ ra tại sao lại như vậy! Lại vẫn cố chấp nhất quyết một lời cũng không nói ra, một chữ cũng không.
Cứ thế lại xoay vòng, xoay vòng. Không lẽ hắn đang lái xe vòng vòng cái thành phố này sao? Tú vò đầu bứt tóc, cuối cùng cũng nghĩ ra một chút chuyện có vẻ hợp lí. Lại liếc nhìn Phúc, bây giờ hắn đổi tư thế rồi, còn mở cửa sổ, đặt khuỷu tay lên đó, cái ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi, che đi một nửa nụ cười mim mỉm. Là gì đây? Hắn nghĩ cái quái gì thế không biết! Cũng rảnh xăng nhỉ? Xăng đại hạ giá sao? Một mực nói đưa mình về nhà, cuối cùng lại đi vòng vòng cái thành phố này. À! Cũng tại mình. Tú đưa tay đập nhẹ vào trán một cái. Tại mình, tại mình.
END CHAP
Từ đây tác giả xin đổi một chút về nhân vật Tú. Mọi người hãy xem lạỉa Đừng nghĩ em sẽ thuộc về người khác tại santruyen.com để biết thêm chi tiết. Cảm ơn