Mục lục
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng Tư Tư hỏi: "Chị Thiên Du không đi tìm báu vật à?"

"Tùy duyên thôi." Lâm Thiên Du khá thản nhiên: “Chị định xây chỗ trú ẩn trước đã, báu vật không gấp. "

Đồ dùng đầy đủ dùng từ từ, trong hòm báu cũng không có thứ gì có thể dùng để xây nhà, cô tự nhiên cứ gặp được thì tốt, không thì thôi.

"Được rồi, vậy em đi tìm tiếp." Hàng Tư Tư để bát xuống đứng dậy: "Chị Thiên Du em đi đây."

Không quấy rầy Lăng Dương ngủ, Hàng Tư Tư uống nước xong rồi đi.

Lâm Thiên Du chậm rãi ăn thịt hải cẩu, trừ việc phải nhai cẩn thận, còn lại không có vấn đề gì.

"Lát nữa ra lấy thêm gạch tuyết, giá như ở đây tuyết dày thêm chút thì tốt rồi." Cô sẽ khỏi phải chạy xa để lấy những khối tuyết phẳng lì.

Khi chọn địa điểm căn cứ, đoàn làm phim đặt an toàn lên hàng đầu, tuyết xung quanh không dày đặc bằng nơi xa hơn.

"Ờ!"

Gấu Bắc Cực vừa rời đi không lâu đã chạy vội vã quay lại.

Lâm Thiên Du còn chưa ăn hết miếng thịt hải cẩu trong tay, nghe thấy tiếng động không khỏi ngạc nhiên: "Quay lại nhanh thế?"

Quay đầu lại, thấy gấu cắn trong miệng chính là hải cẩu con.

Lâm Thiên Du: "..."

Mới đưa đi thôi.

"A ô."

Đã từng trải một lần, lúc này bị gấu cắn mang đi, hải cẩu vẫn bình thản, mắt còn không chớp một cái.

So với lần đầu tiên kêu khóc om sòm, bây giờ thản nhiên quá đỗi.

Gấu đặt hải cẩu xuống: “Ù ù!"

Bỏ!

"Bỏ?" Lâm Thiên Du mím môi, hiểu ra nguyên nhân sau đó không nhịn được cười. "Không phải bỏ đâu, nó không bị lạc, nó quay về đàn hải cẩu, tôi đưa nó về đấy."

Lâm Thiên Du cười giải thích với phòng livestream: "Tuyết Đoàn có lẽ nghĩ hải cẩu bị lạc, gặp nó nên cắn về."

[Gấu Bắc Cực: Tuyệt đối không bỏ rơi thành viên nào trong nhóm!]

[Hải cẩu: ???Anh biết lịch sự không vậy?]

[Chờ đã... Lần đầu cắn hải cẩu cũng là vì lý do này sao? Ngửi thấy mùi của chị Lâm trên người hải cẩu, tưởng chị Lâm đánh rơi nó nên cắn mang về?]

[Có lý! Lần đầu Tuyết Đoàn không có ý định ăn Xám Xám.]

...

Gấu dùng mũi đẩy hải cẩu, đẩy nó tới bên cạnh Lâm Thiên Du: “Ù ù!"

Có vẻ cố ý quay lại đưa hải cẩu, sau khi trao xong, nó quay đi tiếp tục săn bắt.

Cũng có thể đi tìm cáo tuyết.

Chỉ để lại Lâm Thiên Du và hải cẩu trố mắt nhìn nhau.

"Hmm..." Lâm Thiên Du nghĩ rồi nói: "Hay là ở lại đây với chúng tôi nhé? Tôi bảo đảm em có cá ăn không hết."

Hải cẩu chớp mắt: “A ô!"

Đồng ý!

...

Thời tiết trên đảo cũng bình thường.

Chỉ nhiều nhất là gió tuyết mạnh hơn, không có bão.

Dù sao điều kiện đặc biệt của đảo Bắc Cực, thời tiết cực đoan của các đảo khác tối đa chỉ làm khó khăn thêm việc sinh tồn, còn cực đoan ở đây có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

Vì thế khi lên kế hoạch thời gian, đảo Bắc Cực cố ý để cuối cùng, tránh các thời tiết cực đoan trước đó.

Lều có thể ở tạm, Lâm Thiên Du xây chỗ ở, các khách mời khác cũng lần lượt bắt tay vào.

Do Lâm Thiên Du xây phức tạp hơn, còn làm các ngăn riêng biệt, nên hoàn thành muộn hơn các khách mời khác.

Đến ngày livestream thứ 7, Lâm Thiên Du đứng trên đống đá chất cao, đặt khối tuyết cuối cùng vào, vỗ vỗ cho khối tuyết vừa khít, kín mít.

"Xong!"

Lâm Thiên Du nhảy xuống từ đống đá, đi vòng quanh lều tuyết hoàn chỉnh, tìm xem có lỗ hổng nào không.

Từ bên ngoài vào, người đầy tuyết, Lâm Thiên Du cố ý để cửa ở phía nhà bếp, ngăn giữa là phòng tắm, phía trong mới là phòng ngủ, khí nóng không thể thoát ra ngoài.

Cáo tuyết và gấu Bắc Cực đi săn chưa quay lại.

Lâm Thiên Du qua cổng vòm, cổng ngoài kéo dài thêm chút, phải cúi người xuống một chút khi vào, bước vào trong có thể đứng thẳng.

Cô mang thiết bị livestream vào, đốt lửa trước, im lặng chờ nhiệt độ lên là được.

Giường gỗ và đồ nội thất gỗ đã được đưa vào trước khi đóng mái, nếu không cửa quá nhỏ, giường và các thứ khác không thể mang vào.

'Kẽo kẹt' vang lên tiếng gỗ rung nhẹ.

Lâm Thiên Du đưa đũa đốt lửa, tưởng là tiếng gỗ cháy bên trong, nhưng nghe kỹ, có vẻ phát ra từ bên ngoài.

Ngón tay cô khựng lại, các khách mời khác giờ này vẫn đang bận tìm kiếm thức ăn, không có ở căn cứ.

"Tss..." Lâm Thiên Du đặt ngón trỏ lên môi: “Có vẻ có ai đó ngoài kia đang lục tủ lạnh của tôi."

Nhìn khắp nơi trong chỗ ở, chỉ có nắp tủ lạnh phát ra loại tiếng này.

Lâm Thiên Du cẩn thận nhòm ra từ cửa vòm trước lều, tủ lạnh được xây cách chỗ ở không xa, cuối cùng quay lại nhà bếp nấu ăn, nếu tủ cách quá xa vác thịt đi nhiều đoạn đường cũng mệt.

Vì vậy xây gần một chút.

Sau khi hoàn thành chỗ ở, tủ lạnh gần như dính sát vào.

Chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng nghe rõ mồn một.

Trong tủ đều là thịt tích trữ những ngày qua, mùi máu không nồng nhưng đến gần vẫn cảm nhận được chút.

Lâm Thiên Du giơ tay tắt các thiết bị livestream có thể làm xáo trộn động vật nhỏ ăn trộm, dán mắt vào cửa vòm nhìn ra, một con báo tuyết gầy guộc đang cúi sát bên tủ, ngửi mùi thịt bên trong.

Chương 615: Báo tuyết con (1)

"Con báo tuyết này chắc chắn là con mà lần trước nhìn thấy trên vách đá." Lâm Thiên Du quan sát cái đuôi của báo tuyết rất quen thuộc.

Lần trước khi nhìn thấy, Lâm Thiên Du đã đoán có thể là báo tuyết, nhưng đuôi của báo tuyết thô và to, còn đuôi của con báo tuyết trước mặt có lẽ chỉ bằng một nửa độ dày của đuôi báo tuyết thông thường.

Phần thắt lưng và bụng rõ ràng hơn, gầy guộc chỉ như vậy.

[Đứa nhỏ này gầy quá, có vài lượng thịt trên người không nhỉ.]

[Cảm thấy tội nghiệp, có phải là báo tuyết con không, nhìn cái dáng vẻ này không giống báo tuyết trưởng thành.]

[Tôi cũng nghĩ vậy, ở độ tuổi này báo tuyết nên ra ngoài săn mồi cùng mẹ chứ, nhưng nhìn nó, có vẻ như đã lang thang một mình lâu rồi.]

Con báo tuyết này rất cảnh giác.

Từ lần gặp mặt trên vách đá lần trước cũng có thể đoán ra, những con báo tuyết ẩn sau không dám ló đầu ra.

Bây giờ nó ra đây, có thể là bị mùi máu thu hút, đói lả đến nỗi liều mạng chạy vào căn cứ của con người.

Lâm Thiên Du không dám làm phiền nó.

Trong tủ lạnh có khá nhiều hải cẩu, sư tử biển, và một số loài chim, những thứ ở trên cùng là những thứ vừa mới bỏ vào, chưa đông cứng như những thứ ở dưới, báo tuyết con có lẽ có thể cắn được, nó tự cắm đầu ăn là được.

Cô đứng ở cửa nhìn một lúc, nghe tiếng báo tuyết con ăn.

Báo tuyết nhỏ cắn thức ăn nhưng không mang đi, tìm một nơi an toàn để ăn, mà là cắn ra khỏi tủ lạnh và xé ngay tại chỗ.

Cảm giác là nó đói thật sự, không còn để ý gì nữa, chỉ muốn nhồi nhét bụng.

Báo tuyết con chưa nắm được kỹ năng săn mồi, rời bỏ cha mẹ sớm, rất khó sống sót ngoài tự nhiên.

Đói một bữa no một bữa cũng đã tốt lắm rồi.

Lâm Thiên Du trước đây từng xem phim tài liệu, những chú báo tuyết con mất sự che chở của báo tuyết trưởng thành, trước ống kính bị đói đến mức phải gặm vỏ cây.

Cô nghĩ một chút, quay lại phòng lấy ra một hộp cơm đổ đầy nước: “Giá mà có sữa bột thì tốt biết mấy."

Hòa tan trong nước nóng một chút tuyết sạch, Lâm Thiên Du suy nghĩ: "Sau tôi sẽ liên lạc với trạm cứu hộ hỏi xem."

Nhóm chương trình không chuẩn bị sữa bột những thứ đó cho khách mời, nhưng có thể đăng ký với trạm cứu hộ để bổ sung dinh dưỡng cho báo tuyết con.

Bên ngoài báo tuyết con vẫn đang ăn thịt, tuy nhiên con chim biển nó cắn ra ban nãy đã ăn hết, chỉ còn vài vệt máu, nó lại cắn một miếng thịt hải cẩu đã cắt sẵn.

Những con mồi được bỏ vào tủ đông đều được lột da lấy nội tạng, ăn rất tiện lợi.

Lâm Thiên Du nhẹ nhàng đặt nước bên cạnh cửa vòm, nước nóng pha chút tuyết, không quá nóng, cũng không lạnh, bên ngoài cũng có thể giữ được một lúc, không đông lại quá nhanh.

Cô di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng, không làm phiền con báo tuyết nhỏ đang ăn thịt bên kia.

Sau khi đặt nước xong, Lâm Thiên Du quay lại phòng: “Được rồi, để nó tự ăn đi."

Chỗ trú ẩn mới xây còn khá nhiều thứ chưa dọn dẹp gọn gàng.

Lâm Thiên Du xếp những hộp thức ăn chưa ăn hết lên bàn bếp, và đặt các túi gia vị cạnh đó.

Những ngày qua, dần dần đồ đạc từ lều được mang vào, bây giờ lều chỉ còn lại một cái vỏ trống.

Lâm Thiên Du cởi áo lông vũ treo lên, chỉ vào bức tường băng gần đống lửa nói: "Nhìn đây, đã đóng băng rồi."

Quá trình tan ra và đóng băng lại diễn ra rất nhanh. Từ bên ngoài vào trong, nhiệt độ trong ngoài hoàn toàn khác biệt.

Theo thời gian, ngôi nhà băng sẽ càng lúc càng chắc chắn.

Đốt lửa cũng là đốt nhiên liệu. Lâm Thiên Du đã đổ đầy mọi thứ có thể dùng để đun nước. Nhiệt độ trong nhà đủ ấm, không lo nước đun sôi sau đó đóng băng ngay, có thể đun thêm nước pha chế dự trữ.

Chỉ là không có cốc.

Lâm Thiên Du đập một lỗ nhỏ ở vỏ trứng chim rửa sạch, đem nướng trên đống lửa: “Phải tìm thứ gì đó làm cốc, vỏ trứng ở đây quá mỏng."

Hơn nữa kích cỡ cũng không lớn, không chứa được nhiều nước, không thực dụng bằng trứng đà điểu.

Quay lại phòng ngủ, Lâm Thiên Du trải túi ngủ ra giường, vỗ nhẹ cho phẳng phiu.

Kích thước của giường gỗ làm theo kích thước của túi ngủ. Bơm căng túi ngủ trên giường, có thể coi như là đệm giường có chăn.

Cho báo tuyết con thời gian ăn vụng, Lâm Thiên Du dọn dẹp trong phòng, cố tình lê lết một lúc mới ra ngoài.

Báo tuyết con vẫn chưa đi, móng vuốt cào tuyết xung quanh, tập trung chôn những vệt máu trên mặt đất.

Trong cửa vòm, Lâm Thiên Du có thể nhìn thấy cái bụng phệ của báo tuyết con.

Chương 616: Báo tuyết con (2)

[Đứa nhỏ tội nghiệp, đói lắm phải không.]

[Giá mà báo tuyết con luôn có cái bụng tròn trịa thế này thì tốt biết mấy.]

Lâm Thiên Du đẩy bát nước về phía nó. Trên đảo Bắc Cực, nước ngọt có thể uống rất ít, ít nhất trong vài ngày qua cô không thấy sông nào không bị đóng băng.

Có thể nhai tuyết bù nước, nhưng so với uống nước trực tiếp thì vẫn khác.

Báo tuyết con tập trung chôn tuyết, không chú ý bên này, Lâm Thiên Du đành dùng cây gậy dò đường đẩy bát nước từ từ về phía trước.

Lớp tuyết dày phủ ở mặt đất đã giảm thiểu tiếng cọ xát giữa hộp cơm và mặt đất.

[Bạn nhỏ, chủ động tiếp cận rồi bị dọa mình nhảy lên.]

[Chỉ có tôi tò mò, khả năng nhảy của báo tuyết mạnh đến vậy sao, nhảy ngay từ mặt đất ấy!]

[Đôi mắt! Đôi mắt của báo tuyết đẹp quá! Màu gì thế này, màu hổ phách xanh? Trong suốt giống như ngọc lam. Và khi rụng lông ra thì con báo tuyết trông tròn trịa hẳn ra, muốn vỗ về quá.]

Lâm Thiên Du chớp chớp mắt, nhìn chú báo tuyết con rơi xuống đất, do dự mở miệng: “Chào?”

“Gầm!” Chú báo tuyết nhỏ gầm gừ.

Rất hung dữ, thế rất mạnh.

Nhưng vừa gầm gừ vừa lùi lại, va vào cái bát nước vừa bị đẩy ra, chú báo tuyết con liền nhảy lên lần nữa.

Nó còn chẳng thèm nhìn cái bát một cái, quay đầu chạy mất.

Có lẽ... cảm thấy bị vây hãm rồi chăng.

“Lần sau lại đến nha.” Lâm Thiên Du hô với theo: “Tôi ở đây có thịt đủ ăn đấy.”

Chú báo tuyết con đang lao nhanh bỗng vấp chân, lăn tròn hai vòng trên tuyết rồi mới hết sức vớ được vào trong tuyết dày mới gượng dậy được.

Ló đầu ra khỏi tuyết khi đã ‘xoẹt’ một cái, trong đôi mắt đẹp của chú báo tuyết tràn ngập sự mơ hồ.

Chú báo tuyết tiến lên hai bước: “Auooo...!”

Nó nhìn quanh bốn phía, miệng không ngừng kêu lên, giống như đang gọi đồng loại.

“Là tôi đây.” Lâm Thiên Du khoác áo lông ra: “Là tôi đang nói chuyện, có nghe ra không?”

Chú báo tuyết ngước đầu lên, lúc trước chỉ liếc nhìn qua một cái rồi rụt mắt đi, giờ nhìn chằm chặp cô: “Ừm...?”

Nó hơi khó hiểu, không biết phải đánh giá thế nào một người có thể nói chuyện với báo tuyết. Vấn đề này đối với chú báo chưa trưởng thành là khó giải quyết.

Hoàn toàn không biết phải đối phó thế nào.

“Không bắt được thức ăn thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây.” Lâm Thiên Du vén áo khoác ngoài của áo lông lại, khi nói chuyện khí thở bay ra trắng xóa, cô cầm lấy cái bát nước, may là lúc nãy chỉ va chạm nhẹ thôi, trong bát còn khá nhiều: “Đây là nước. Uống chút nước rồi đi nhé.”

Chú báo tuyết nhỏ cứ đứng đó ngơ ngác, dường như đang xác nhận: “Au...”.

Lâm Thiên Du cong mắt cười, giải thích: “Tôi không phải báo tuyết.”

Nghe vậy là xác nhận cô không phải đồng loại, nhưng việc có thể giao tiếp đã giảm bớt đáng kể sự cảnh giác của chú báo nhỏ, nhìn mặt nước trong hộp cơm rung động do bị đẩy qua, vẫn thận trọng cẩn thận tiến lại gần, ngửi ngửi chén nước.

Lâm Thiên Du lấy tuyết ở nơi cao không bị ô nhiễm, nước đun sôi từ đó tất nhiên cũng không có mùi lạ.

Loại nước này thậm chí còn sạch hơn nước lấy từ sông đun sôi.

Chú báo tuyết thử liếm một cái, uống nước vẫn có vẻ hơi ngơ ngác, không biết đang nghĩ gì, thò lưỡi ra quấn lấy nước một cách chần chừ, lông cằm đã dính đầy nước.

Lâm Thiên Du thấy nó uống rồi, bèn quay lưng vào dọn dẹp tủ lạnh.

Chú báo tuyết ăn không nhiều, ăn cả buổi trưa mà thịt trong tủ lạnh hầu như chẳng giảm, toàn là cắn ra ăn. Bên trong sạch sẽ.

Có lẽ sợ bị phát hiện, chú báo tuyết khi ăn chỉ đẩy tấm ván đè lên trên ra một chút, cắn thịt ăn qua khe hở.

Lâm Thiên Du lấy ra một con hải cẩu, mỡ đã bị gấu Bắc Cực ăn hết, chỉ còn thịt thuần: “Trưa nay vẫn nên ăn canh thịt.”

Chọn xong thịt quay lại, bên cạnh bát nước đã trống trơn, chỉ còn hai dấu chân nhỏ không rõ.

‘Bịch’ một con cá tươi rớt xuống đất, gấu Bắc Cực lắc lắc lông, ngửi ngửi bên bát nước.

“Tuyết Đoàn trở về rồi.” Chẳng trách chú báo tuyết chạy nhanh thế.

Gấu Bắc Cực không có ý thức lãnh địa, một số gấu Bắc Cực còn chơi đùa cùng nhau, chúng cũng không có cảm xúc mạnh mẽ gì với những con vật nhỏ tiếp cận nơi nghỉ ngơi của mình.

Theo lý thuyết, khi gặp gấu Bắc Cực báo tuyết không nên hoảng loạn như vậy.

[Đứa nhỏ lang thang đáng thương, cảm giác hơi nhút nhát.]

[Không có cha mẹ chăm sóc, tự mình bên ngoài vật lộn kiếm sống, gặp chuyện thận trọng là bình thường.]

[Bắt chú báo tuyết về! Ăn thịt của chị Lâm là người nhà chị Lâm rồi, đừng chạy!]

[Chết cười, cậu là xã hội đen đấy à.]

Chương 617: Báo tuyết con (3)

Lâm Thiên Du cũng phát hiện chú báo tuyết nhát gan, ép nó ở lại nhà thì có thể dọa nó bị stress, sao có thể ra tay trực tiếp được chứ.

“Chú báo tuyết có lẽ đã về nhà.” Báo tuyết sẽ tìm một nơi cố định làm tổ, còn dùng lông rụng để lót trong tổ, lâu dần sẽ hình thành một tấm thảm lông, báo tuyết trưởng thành cũng sẽ chăm sóc con non trong tổ.

Lâm Thiên Du không đeo găng tay, xoa xoa những ngón tay đã cứng đờ do lạnh, vuốt ve đầu gấu Bắc Cực: “Vào nhà trước đi.”

“Ú ú!” Gấu Bắc Cực cọ cọ vào tay cô, ngẩng đầu lên, dựa vào lòng bàn tay cô.

Lâm Thiên Du vuốt ngược lại lớp lông đầu nó: “Đi thôi.”

Chỉ ra ngoài một chút mà tay đã đỏ ửng lên.

Cáo Bắc Cực cắn thỏ theo sau.

Hải cẩu con Xám Xám di chuyển chậm rãi, cảm giác mỗi bước đi đều vô cùng vất vả, trong mồm nó cũng cắn một con cá, nhỏ hơn con cá gấu Bắc Cực mang về.

“Xám Xám, sao vậy?” Lâm Thiên Du chú ý thấy hải cẩu con không ổn, qua kiểm tra một chút, cảm thấy bụng nó thình lình phình to.

Cô dừng lại, ngạc nhiên nói: “...Ăn nhiều thế à.”

Ăn no đến nỗi không thể đi được.

“A!” Hải cẩu con kêu lên một tiếng cũng tốn không ít sức, cúi đầu nằm lên cá.

Toàn thân nó vẫn đầy lông xù, rõ ràng là chưa xuống nước.

Gấu Bắc Cực và cáo Bắc Cực có nhiệm vụ săn bắt, hải cẩu con chắc chắn đã ăn không ít.

[Haha thật sự no đến nỗi không đi nổi.]

[Có phải cảm giác của tôi không, hải cẩu con có vẻ tròn hơn một chút.]

[Ú ú, báo tuyết con chỉ cần bằng một nửa hải cẩu con là tôi đã hài lòng rồi.]

Một con cá, một con hải cẩu gì đó, rõ ràng không đủ cho gấu Bắc Cực no, nên nó vừa săn bắt vừa ăn bên ngoài.

Đám lông xù trở về đều đã ăn no.

Lâm Thiên Du xoa xoa hải cẩu con, lấy cá từ cằm nó ra: “Lần sau các cậu không cần mang nhiều thức ăn về thế.”

Thực phẩm trong tủ lạnh chính là tích cóp dần dần như vậy.

Từng nói vài lần trước đây rồi, nhưng đám lông xù say mê săn bắt mang về không thể tự kiềm chế.

“Au!” Gấu Bắc Cực cũng nhớ ra con cá mình đã buông xuống, cắn lấy.

“Không vào lều.” Lâm Thiên Du giơ tay ôm lấy cổ lông của gấu Bắc Cực: “Mình sang nhà băng kia.”

Nhà băng mới xây xong, đám lông xù cũng lần đầu tiên vào.

Lâm Thiên Du vỗ vỗ cửa hình vòm: “Nào, vào từ đây.”

Khi xây chỗ trú ẩn đã cân nhắc đến kích thước của gấu Bắc Cực, nếu là chỗ trú thường thì chưa nói đến bên trong có chứa nổi một con gấu Bắc Cực không, riêng cái cửa hình vòm nhô ra này nó cũng không thể vào.

Gấu Bắc Cực chậm rãi đi vào, tiếng lửa trong đống lửa ‘bịch bịch’ khiến nó nhấp nháy mắt.

Dù là nhà bếp hay phòng ngủ, gấu Bắc Cực nằm trong đó vẫn còn hơn một nửa chỗ trống để vận động, không hề chật chội.

Lâm Thiên Du ngồi bệt ở cửa, gọi: “Tuyết Cầu mau vào.”

Cáo Bắc Cực nhẹ gật đầu, chui vào sau đó lập tức được ấm áp bao bọc.

Nó sững người ngay lập tức, tai rung rung, mở to mắt ngạc nhiên: “Chít...”

“Ấm áp đúng không.” Lâm Thiên Du nâng cái đầu nhỏ của cáo Bắc Cực, ngón cái vuốt từ mũi lên trán nó: “Sau này sẽ ở đây.”

Có một nơi ấm áp che chắn gió tuyết, ai lại thích cuộn mình trên băng, chỉ dựa vào lớp lông để chống chọi gió tuyết chứ.

“Chít!” Cáo Bắc Cực giơ chân trước đạp lên đầu gối Lâm Thiên Du.

Lâm Thiên Du liền ôm cáo Bắc Cực lên, xoa cái đuôi lớn.

Hải cẩu con Xám Xám đã mệt vào tìm chỗ nằm sấp xuống, lẳng lặng đập cá bên cạnh đi: “Á á!”

Lâm Thiên Du cười khổ: “Thong thả, nằm một lúc là ổn.”

Không còn cách nào, cũng chẳng có thuốc tiêu hóa cho động vật.

Lâm Thiên Du ôm cáo Bắc Cực vào phòng ngủ: “Đi chơi với Tuyết Đoàn đi.”

“Chít...”

Cáo Bắc Cực vừa được đưa vào liền quay đầu chạy theo ra, dính chặt vào chân Lâm Thiên Du nằm xuống.

Lâm Thiên Du giơ tay chắn cái đuôi nó quất qua quất lại: “Cẩn thận lửa.”

Hố đốt lửa xây bằng đá không nguy hiểm như đống lửa, nhưng vẫn có khả năng đốt cháy đuôi lông xù.

“Chít!” Cáo Bắc Cực dịch qua bên cạnh, nằm lại thật tốt.

Có cá tươi, Lâm Thiên Du nghĩ một chút, vẫn quyết định để riêng thịt hải cẩu lấy ra sang một bên.

Giữa canh cá và canh thịt, Lâm Thiên Du sẽ ưu tiên canh cá hơn.

Con cá gấu Bắc Cực mang về rất lớn, nấu nửa con đã hoàn toàn đủ ăn.

Lâm Thiên Du lại cắt thêm đùi thỏ: “Ăn chính bánh nén, canh cá ăn kèm thỏ nướng, bữa nay no nê nhất từ khi tham gia chương trình.”

Thường ngày chỉ chọn một trong ba món này.

Da thỏ tuy rất nhỏ nhưng cũng là miếng da, không thể trải ra làm gối hay khăn lau.

Lâm Thiên Du vẫn lột nó.

Sợ mùi máu khó tan, Lâm Thiên Du cố ý lột ở cửa.

Gấu Bắc Cực lăn một vòng trong nhà, cọ cọ nằm sấp ở nhà bếp.

Nhiệt độ trong nhà băng cao hơn bên ngoài, phòng ngủ không có đống lửa nên vẫn nóng nhất là lúc nhà bếp đốt lửa.

Hải cẩu con Xám Xám đã nằm đầu tiên giờ đã ngáy pho pho.

Chương 618: Báo tuyết con (4)

Lâm Thiên Du xiên đùi thỏ lên hố đốt lửa, cắt vài đường lên trên, chín nhanh và dễ thấm gia vị hơn.

Nồi nấu canh đặt kế bên đùi thỏ, Lâm Thiên Du cầm cá lên: “Này, bề mặt cá đã đông lại một lớp băng.”

Chỗ gấu Bắc Cực cắn không có, mặc dù đã đóng băng nhưng cá vẫn còn tươi.

Khi Lâm Thiên Du cầm lên cá vẫn cựa quậy đuôi.

[Cá gì thế này, to quá.]

[Tôi cảm thấy nó quật đuôi có thể làm tôi choáng váng.]

[Từ khi xem chương trình này, tôi đã chứng kiến đủ loại động vật kỳ dị.]

“Hơi giống cá tuyết dài, có thể là họ hàng gần.” Lâm Thiên Du làm sạch cá, xả nước nóng, vừa rửa máu thỏ trên mặt đất.

Cắt đôi ăn một nửa, nửa còn lại đem ném vào tủ lạnh bên ngoài để dành.

Thịt trong tủ lạnh gần như đủ để nuôi đám lông xù hai ba ngày không cần ra ngoài săn.

Thịt hải cẩu lấy ra để lung tung bên hố lửa, da đã xuất hiện những giọt nước.

Lâm Thiên Du dùng đũa chọc thịt cá trong nồi, suy nghĩ: “Gấu Bắc Cực cũng là gấu, nó có thích ăn đồ ngọt không? Gấu Bắc Cực có ăn mật ong không?”

Môi trường sống của gấu Bắc Cực không thể duy trì được mật ong, tự nhiên không tồn tại mật ong tự nhiên.

Nhưng gấu Bắc Cực nuôi trong vườn thú thì có điều kiện được ăn mật ong, chỉ không biết có cho ăn mật ong không thôi.

Lâm Thiên Du mở hũ mật ong, dùng đũa nhúng một chút: “Tuyết Đoàn, nếm thử cái này.”

Gấu Bắc Cực ngửi ngửi, mùi này với nó quá xa lạ, chưa từng ngửi thấy, nhưng Lâm Thiên Du đưa tới, mặc dù nghi ngờ, Tuyết Đoàn vẫn há miệng cắn lấy đũa.

“Đừng cắn.”

‘Rắc’ “...”

Lâm Thiên Du vẫn nói chậm một bước: “Nhanh nhanh nhả ra.”

Gấu Bắc Cực nghe lời nhả cái đũa gỗ nhỏ ra, liếm liếm miệng, có vẻ như vẫn còn vị ngọt: “Au!”

“Thích không?” Lâm Thiên Du cười nói: “Được, tôi pha nước ngọt cho uống.”

Cô đứng dậy lật đùi thỏ nướng, lấy đũa mới khác, khuấy canh cá kẻo bị cháy.

Nước sôi lúc nãy chưa nguội hẳn, Lâm Thiên Du cho hai muỗng mật ong vào khuấy đều, sờ hộp cơm vẫn còn nóng, đành để sang một bên chờ nguội bớt rồi mới cho gấu Bắc Cực uống.

Gấu Bắc Cực ép sát vào cô, mũi ngửi lung tung không ngừng.

“Ngoan.” Lâm Thiên Du giơ tay, uốn cánh tay đặt lên đầu nó, tay rủ xuống vừa khít che được đôi mắt tròn: “Nóng quá uống vào bỏng lưỡi, chút nữa uống.”

“Au!”

Gấu Bắc Cực ngẩng đầu lên, liếm cổ tay cô.

Lâm Thiên Du tự nhiên hạ tay xuống ôm cổ gấu Bắc Cực, xoa lớp lông cổ nó: “Lần đầu sờ lông gấu Bắc Cực là ấm áp.”

Trước đây dù trong lều hay ngoài lều, lớp lông bên ngoài luôn lạnh buốt.

Bây giờ không cần phải nhét tay vào bên trong lông, bên ngoài đã ấm áp.

Nước mật ong nguội, canh cá của Lâm Thiên Du cũng gần chín.

Thịt hải cẩu để kế bên cũng bắt đầu chảy nước, Lâm Thiên Du thoa lên một lớp mật ong, cầm cả thịt hải cẩu lẫn nước mật ong xuống.

Cáo Bắc Cực không thích đồ ngọt, chỉ nằm kế bên Lâm Thiên Du ăn vài miếng thịt thỏ nướng.

Mũi hải cẩu con Xám Xám rất nhạy, trước giờ làm gì đồ ăn nó luôn là con đầu tiên phản ứng chạy tới.

Có lẽ hôm nay thật sự ăn no quá, giờ vẫn chưa tỉnh.

Lâm Thiên Du nhìn cái bụng hải cẩu con, cảm thấy ăn thêm một miếng nữa là nguy cơ nổ tung, để đề phòng vẫn không cho ăn.

Theo lý thuyết, hải cẩu ăn no rồi sẽ tự ngưng không tiếp tục ăn, nhưng no đến nỗi không thể đi được thì lần đầu thấy.

“Các cậu ăn trước đi, tôi đi lấy đồ.” Lâm Thiên Du múc một bát canh cá từ hộp cơm sang bát gỗ, đậy nắp hộp lại rồi quay người ra khỏi chỗ trú ẩn.

Gấu Bắc Cực cắn miếng thịt hải cẩu ngọt lịm nhìn theo cô, Lâm Thiên Du cúi mình đi qua cửa hình vòm thì biến mất.

Lúc nấu ăn át qua tiếng bước chân người đi ngoài kia.

Có lẽ là khách mời đi kiếm ăn quay lại.

Trời lạnh thế này, có chỗ trú ẩn ai mà chẳng muốn ở trong suốt 24 tiếng.

Lâm Thiên Du đi ra, ngoài những dấu chân thêm trên tuyết, không thấy bóng người.

Chỗ trú của Phong Tĩnh Dã giống như lều, cũng xa Lâm Thiên Du nhất.

Dù sao... lúc ngủ mơ màng sáng sớm gấu Bắc Cực đi ra uống nước rồi tình cờ đá vào một cái, dù Phong Tĩnh Dã tinh thần vững vàng đến mấy cũng không chịu nổi nếu lặp lại nhiều lần.

“Anh Phong?” Lâm Thiên Du uốn đầu ngón tay, gõ cửa chỗ trú.

Chờ một lúc không nghe thấy tiếng động trong.

Có lẽ vẫn chưa quay lại.

Lâm Thiên Du nghĩ một lúc, để cả bát canh cá lại trên cửa hình vòm bên ngoài chỗ trú.

Về sẽ thấy ngay.

Để đề phòng, Lâm Thiên Du vẫn chụp ảnh, báo Phong Tĩnh Dã một tiếng.

Chương 619: Báo tuyết con (5)

[Shhh - Không biết sao nhìn cảnh này tôi chỉ nghĩ đến, đảo chủ sẽ không chia sẻ hình ảnh cho Tuyết Đoàn chứ.]

[Haha chết cười, là việc cái balô nổi bật kia có thể làm ra.]

[Mở cờ gì, Tuyết Đoàn không có điện thoại, đảo chủ phải mua điện thoại cho Tuyết Đoàn trước, lắp trạm tháp, mỗi ngày gửi hình cho Tuyết Đoàn mới đúng.]

[Chết tiệt, các cậu cứ ngồi thảo luận về hình phạt thế à, Tuyết Cầu giận muốn đánh người rồi.]

......

Đám lông xù vẫn đang đợi trong nhà.

Cáo Bắc Cực đã thò đầu ra, chuẩn bị chạy ra ngoài.

Lâm Thiên Du đặt xuống bát cơm liền quay vào trước, tuyết không biết từ lúc nào đã rơi phủ kín, gió cũng mạnh hơn rất nhiều so với lúc nãy: “Tuyết Cầu vào nhà.”

“Chít...”

Trong nhà băng không mở cửa sổ, cửa thông gió duy nhất là ống khói.

Lâm Thiên Du ngồi bên bàn gỗ, cầm bát gỗ, uống từng ngụm nhỏ canh cá, thịt cá vụn đáy bát, vẫn còn những miếng thịt cá lớn chưa nghiền nát, do không chiên với dầu nên canh không phải màu sữa trắng, nhưng có nhiều thịt cá hơn, khuấy đều trong canh, nhìn cũng không quá nhạt.

Nghe gió tuyết gào thét bên ngoài.

Canh cá trong bát không biết tự lúc nào đã cạn.

Lâm Thiên Du nhìn đồng hồ tay, đứng dậy hoạt động cơ thể: “Hôm nay phòng livestream quay trong nhà bếp để xem động vật thế nào?”

Không lo gió thổi bay thiết bị livestream, không quay cảnh vật bên ngoài, chỉ quay mấy đứa lông xù này cũng không tồi.

Khung danh sách bình luận của phòng livestream nhanh chóng hiện lên đầy dòng ‘Đồng ý’ ‘Thành giao’.

Dù không thể tự tay sờ vào lông xù, nghe tiếng ngáy của chúng ngủ cũng là một lựa chọn không tồi!

Lâm Thiên Du thấy vậy liền nói lời chào tạm biệt: “Vậy, chúc ngủ ngon. Ngày mai gặp lại.” Nói xong cô để thiết bị livestream lại trong nhà bếp, quay người vén rèm bước vào phòng ngủ.

Thứ ánh sáng duy nhất trong phòng đến từ đồng hồ tay của Lâm Thiên Du.

Đoàn làm phim có chuẩn bị đèn pin nhưng giờ đi ngủ rồi, Lâm Thiên Du tất nhiên không bật.

Vừa nằm xuống túi ngủ, vừa duỗi tay đã chạm phải cái đầu lông.

Cáo Bắc Cực nhảy lên giường gỗ, cuộn tròn bên cạnh cô.

Gấu Bắc Cực ăn chậm rãi miếng thịt cuối cùng, liếm lông lại thẳng thớm, cũng lắc lông, bắt chước Lâm Thiên Du vén rèm bước vào.

Chẳng mấy chốc, nhà bếp chỉ còn hải cẩu con Xám Xám ngủ say sưa.

Khung bình luận chưa kịp bàn luận gì thì dưới ánh đèn hồng ngoại của phòng livestream thấy hải cẩu con từ từ mở mắt.

[Chờ, chờ đã...]

Tuy nhiên, hải cẩu con Xám Xám không thấy bình luận, liếc trái liếc phải không thấy người, tự bò vào phía sau tấm rèm.

Lúc này bò rất nhanh, chớp mắt đã không thấy đuôi.

Bình luận: [......]

[Phòng livestream lừa đảo, tôi tố cáo rồi!!!]

……

Ngủ bị vây quanh bởi lông xù rất ấm áp.

Lớp lông của chúng phủ lên người cũng có thể thay chăn đắp.

Nhưng trong căn nhà băng giữ nhiệt cực tốt, đám lông xù nằm chồng lên nhau, cộng thêm túi ngủ bọc quanh, Lâm Thiên Du lúc tỉnh lúc mê cảm thấy mình như bị nhét vào lò lửa khổng lồ quay liên tục.

Mở mắt ra, liền thấy cáo Bắc Cực cuộn tròn trước mặt, bụng phập phồng nhè nhẹ.

Lâm Thiên Du thở ra, cử động tay, trước tiên kéo khóa túi ngủ xuống một chút, để lại khe nhỏ đưa tay ra ngoài, ôm cáo Bắc Cực xuống, đặt bên gối mình.

Cáo Bắc Cực hé mắt ra, thấy là Lâm Thiên Du lại nhắm mắt tiếp, giơ chân duỗi thẳng ra như vươn vai rồi ngủ tiếp.

Khăn ướt để trong nhà băng đều là ấm.

Lâm Thiên Du lau mặt xong, cũng không thấy tỉnh táo hơn, xoay người bỏ thêm củi vào hố lửa, hy vọng lửa trong nhà không tắt: “Chào buổi sáng. Tối qua mọi người ngủ thế nào?”

“Tôi tưởng phòng trong sẽ không nóng đến thế, không ngờ khả năng giữ ấm của nhà băng vượt quá dự tưởng của tôi.”

Cô không nhìn bình luận, lải nhải: “Hôm qua Tuyết Đoàn và Tuyết Cầu ngủ vây quanh tôi, làm tôi nóng tỉnh giấc.”

[Đâu có tệ! Được vây quanh bởi lông xù không tệ chứ!]

[Cút, mở mắt ra bị chiếu mặt, cô không thích thì để tôi đến này này này tôi ưu điểm duy nhất là da mặt dày.]

Lâm Thiên Du súc miệng, cười nhẹ định nói.

‘Cốc cốc’ tiếng gõ cửa vang lên, tay Lâm Thiên Du cầm bát gỗ khựng lại, sáng sớm ai tìm cô thế?

“Tới đây.” Đặt bát xuống, Lâm Thiên Du mở cửa nghi hoặc, chỉ thấy Phong Tĩnh Dã bên ngoài đang mặc đồ đầy đủ: “Anh Phong? Suốt đêm qua anh không về à?”

“Có về, đang chuẩn bị đi ra ngoài.” Phong Tĩnh Dã đưa hộp cơm cho cô: “Canh cá ngon lắm.”

Lâm Thiên Du nói: “Anh thích là tốt rồi.”

Ăn cá của Phong Tĩnh Dã, Tuyết Đoàn lại cứ cách vài ngày chạy tới cướp đồ ăn, mặc dù Phong Tĩnh Dã nói bị cướp đi là của gấu Bắc Cực rồi, xử lý thế nào tùy ý, nhưng cuối cùng vẫn bị gấu Bắc Cực đưa cho cô.

Nhận đồ người ta cho mà thấy ngượng, Lâm Thiên Du liền chế biến rồi mới cho Phong Tĩnh Dã, thỉnh thoảng cũng trao đổi đồ ăn với nhau.

Lâm Thiên Du nhận lấy hộp cơm, cầm trong tay cảm giác rõ ràng không phải trọng lượng của hộp cơm trống: “Đây là... ”

“Hôm qua tôi may mắn gặp được một kho báu.” Phong Tĩnh Dã thấy cô mặc mỏng, mặt đỏ ửng vì lạnh: “Cô cầm về xem đi, hôm nay tôi định đi xa xem thử, đi trước đây.”

Lâm Thiên Du gật gật đầu: “Ừ, tốt."

Phong Tĩnh Dã lùi ra khi đóng cửa lại.

Phòng chat đang hỏi bên trong hộp cơm là gì.

Lâm Thiên Du đặt hộp cơm lên bàn, bên ngoài sạch sẽ chắc là đã được rửa, bên trong có hai... quả táo?

Trông vẫn còn tươi, chỉ có phần gần cuống có nhăn lại.

Chương 620: Báo tuyết con (6)

"Trong rương báu lại còn có trái cây."

Lâm Thiên Du lấy táo ra, thật sự không ngờ còn loại đồ này, cuối cùng trái cây dễ bị thối, ngay cả trong môi trường lạnh cũng chỉ chậm thối hơn, đông lại thì càng hỏng, đen và thối.

Để trong rương báu rất nguy hiểm.

Nhưng hai quả táo này bảo quản khá tốt.

Trái cây và rau quả hoang dã ở đảo cực kỳ hiếm, rau cũng phải đi rất xa mới tới môi trường chúng mọc, có thể đào được hay không cũng tùy vào may mắn.

Lâm Thiên Du rửa một quả táo rồi cắt thành vài miếng, cắn một miếng: “Là táo giòn, ngọt nữa."

Đã một thời gian không ăn trái cây, bây giờ ăn mát lịm cay ngọt thật ngon.

Không giống như bị hái chín, có thể bảo quản lâu như vậy, có lẽ đã để vào khi táo còn xanh.

"Oong!" Gấu Bắc Cực đang ngủ trong mơ dường như ngửi thấy mùi gì đó, ào ra từ cửa hầm gầm gừ về phía cửa vòm.

"Người đã đi rồi." Lâm Thiên Du giơ tay đưa miếng táo về phía nó: “Ăn táo không? Ngon lắm."

Mặc dù hơi chua ngọt, nhưng có vẻ gấu rất quen ăn trái cây tươi.

Gấu Bắc Cực có vẻ rất thích táo, nhưng sự thích thú chỉ giới hạn ở ngửi nửa ngày: “Oong!"

Không!

Lâm Thiên Du nhai táo, nghĩ rồi nói: "Cái này không phải anh Phong gửi đến."

Gấu Bắc Cực nháy mắt, không tin.

[Ăn mồi cướp từ chủ đảo thì ngon, chủ đảo tự nguyện cho thì không ăn, là một chú gấu Bắc Cực có nguyên tắc.]

[Lần sau không làm phiền chủ đảo cho ăn nữa, cần gì chú gấu sẽ tự cướp thôi ok?]

"Thật sự không ăn à? Một lát ôxy hóa sẽ ảnh hưởng tới hương vị đấy." Lâm Thiên Du ngồi xuống, trước mặt nó cắn thêm một miếng táo nữa, tiếng táo giòn răm rắp.

Gấu Bắc Cực do dự, há to mồm.

Lâm Thiên Du đưa phần táo nguyên miếng cho nó: “Ăn đi, sau cướp tiếp".

[? Đúng đúng, dạy con như thế là đúng rồi.]

[Nhóm chương trình, báo động một! Báo động một!]

Không ai biết gấu Bắc Cực ăn táo xong, có tìm theo mùi táo tới rương báu không, nhưng lần sau nhóm chương trình bổ sung đồ tiếp tế, thêm đồ mới vào rương báu, trên đường đi có rất nhiều cơ hội bị gấu Bắc Cực vây đuổi chặn đường.

Lần đầu thưởng thức vị táo, có thể nói là ăn một miếng không dừng lại được.

Táo nhỏ miếng, gấu Bắc Cực ăn rất lịch sự, thỉnh thoảng giơ móng lên đỡ những miếng táo rớt.

Cáo tuyết quấy đuôi, cắn con Hải cẩu con kéo ra ngoài.

Nói là cắn kéo nhưng thực ra chỉ cắn lấy da ngoài của Hải cẩu con mà lôi, chân Hải cẩu con vẫn chạm đất.

"Tỉnh giấc rồi à?" Lâm Thiên Du cắt táo cho chúng: “Ăn táo đi."

Cáo tuyết cắn miếng táo, do dự một lát rồi mới cắn một miếng nhỏ, làm táo bị thương nhẹ vỏ ngoài.

Hải cẩu con thì không thèm nhìn, nó cứ lê lết đi kiếm ăn.

Nhìn không biết cứ tưởng nó là lực lượng săn mồi chính.

Lâm Thiên Du biết nó lại muốn kiếm ăn kiểu như hôm qua, vừa bắt vừa ăn luôn.

Gấu Bắc Cực tập trung ăn táo, Lâm Thiên Du rửa sạch quả táo cuối cùng nhưng không cắt, để nguyên cho nó ăn.

Lâm Thiên Du vỗ vỗ bụng Hải cẩu con: “Lần này ăn ít thôi, coi chừng bụng nổ đấy."

"Gầm!" Hải cẩu con vẫy đuôi, hiểu ý cô rồi.

Hai quả táo bỏ hạch cũng không còn nhiều.

Gấu Bắc Cực ăn xong, liếm vuốt chân, rồi cọ cọ vào Lâm Thiên Du ra ngoài săn mồi.

Bước ra cửa, gió lạnh thổi vào mặt, Gấu Bắc Cực nhắm mắt lại, rẽ về hướng biển.

Đóng cửa lại.

Nhà yên tĩnh ngay lập tức.

Lâm Thiên Du dọn dẹp bàn, lấy thịt ra rã đông.

Lượng thịt rã đông nhiều hơn bình thường, không phải để cô ăn, mà nghĩ nếu Báo Tuyết nhỏ đến, sẽ cho nó ăn thịt mềm dễ tiêu.

Lâm Thiên Du lật thịt: “Chắc Báo Tuyết sẽ đến thôi."

Chỉ là hôm qua no rồi, có thể nhịn được vài ngày không ăn, Lâm Thiên Du cũng không biết Báo Tuyết có đến hay không.

Ăn cách ngày thế này, muốn cho nó béo cũng khó, phải cho ăn 3 bữa, thêm bữa phụ buổi chiều và đêm, mới có thể thành công.

Sáng Lâm Thiên Du không có nhiều cảm giác thèm ăn, chỉ ăn bánh quy ép.

Không hay biết, thịt trên lửa đã mềm vỏ ngoài, có thể dùng ngón tay ấn xuống.

Nhưng Báo Tuyết vẫn chưa đến.

Lâm Thiên Du nghĩ, nếu chờ thêm mà vẫn không thấy, phải mang thịt này cất lạnh lại.

Không thì để nhiều thịt hỏng cũng lãng phí.

"Hay là ra ngoài tìm xem? Đến khu vách đá lần trước gặp báo tuyết." Đang định có nên chủ động tới tận nhà hay không, bên ngoài vang lên tiếng cọ xát ván gỗ.

Nó đến rồi.

Lâm Thiên Du vội đứng dậy, mở cửa nhẹ tay: “Báo Tuyết nhỏ."

Nói trước để Báo Tuyết biết cô ở đây, tránh hoảng sợ nhảy dựng lên.

Động vật dễ bị dọa mà.

Rõ ràng Báo Tuyết đã chuẩn bị tâm lý, khi thấy Lâm Thiên Du nó bình tĩnh hơn hôm qua nhiều.

Chỉ là nghe cô gọi, Báo Tuyết buông chân đặt trên tủ lạnh xuống, quay người định bỏ đi.

Nó tưởng Lâm Thiên Du gọi nó là không cho ăn à?

Lâm Thiên Du sững lại, nhận ra Báo Tuyết hiểu nhầm, cô vội nói:

"Tôi đã chuẩn bị thịt mềm cho cậu, đợi tôi một chút."

Nghe bước chân dừng lại, đuôi Báo Tuyết nhún nhẩy có vẻ do dự, mắt nhìn chăm chăm cánh cửa vòm.

Lâm Thiên Du vừa nói vừa vội vàng khoác áo lông, cầm hai miếng thịt lớn mềm cùng một con cá bước ra.

Có lẽ sợ Báo Tuyết không đợi, cô di chuyển rất nhanh, mới bước ra hướng về phía Báo Tuyết được hai bước, cân nhắc tính cách của nó, Lâm Thiên Du dừng lại, đặt thịt xuống tuyết: "Ăn cái này nhé, tất cả đều mềm cả."

Nói xong, Lâm Thiên Du lùi về gần chòi, giữ khoảng cách đủ an toàn với Báo Tuyết.

Đuôi Báo Tuyết quấn quanh thân, chân trước đạp lên đuôi mình, nó nhìn quanh quấy, không thấy động vật khác. Nhưng khi đối mặt thịt, vẫn hơi không tin, kêu nhỏ "Gầm..." giọng run run, cảnh giác.

Lâm Thiên Du vẫn mỉm cười dịu dàng: "Đúng đấy, tất cả đều cho cậu. Cái này, ăn từ từ, ăn không hết cũng có thể mang về."

Chuẩn bị nhiều thịt hơn luôn tốt hơn ít mà.

Nhiều quá Báo Tuyết gặm không hết sẽ cắp đi, hoặc cô đông lạnh lại để nó ăn dần.

Nếu ít mà nó không no, còn đi ăn thịt đông lạnh thì việc cô rã đông trước cũng vô nghĩa, chỉ muốn cho nó ăn mềm thôi.

Báo tuyết con không biết tự săn mồi, chắc đã lâu lắm rồi không được ăn thịt mềm.

Vì thế, Lâm Thiên Du cố ý rã đông từng miếng thịt lớn, với khẩu phần và cân nặng của Báo Tuyết, hai con no là vừa.

Báo Tuyết dùng móng vuốt mềm xoa xoa đuôi mình, mắt trông mong nhìn cô, kêu nhỏ "Gầm gừ..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK