Nhạn Bắc Cực không nghe, rõ ràng đã coi nhà của sóc nhỏ là kho lương của mình rồi, lúc nào đói, muốn ăn là qua ăn một miếng.Sóc nhỏ đối đầu với nhạn Bắc Cực hoàn toàn không có khả năng thắng.Đừng nói bây giờ là sóc nhỏ không có nhà, dù sóc nhỏ có ở nhà, tận mắt nhìn thấy nhạn Bắc Cực trộm thức ăn mình vất vả thu thập được, nó cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.Lao ra cũng chỉ là thêm một miếng thịt cho nhạn Bắc Cực.Nhạn Bắc Cực là loài ăn cả sóc đấy.Lâm Thiên Du cảm thấy chỗ này đã không an toàn nữa, nhưng mắt thấy sắp vào đông, bảo sóc nhỏ tạm thời chuyển đồ đi hình như cũng không khả thi lắm, bèn chỉ có thể nhắm vào con nhạn Bắc Cực.Cô nói: "Con sóc nhỏ này là bạn của tôi, cậu không được bắt nạt nó, nếu thiếu thức ăn có thể đến tìm tôi, tôi có thể cho cậu, không được cướp của nó, nghe chưa?"Nhạn Bắc Cực không để ý đến cô, móng vuốt cú tuyết siết chặt, móng vuốt sắc nhọn ấn vào thịt, cảm giác đau đớn khiến nhạn Bắc Cực kêu lên: “Kéc kéc!"Nó cố gắng giãy giụa, nhưng đến cánh cũng không dang ra được, chạy cũng không chạy được, đánh cũng không đánh lại, hoàn toàn bị cú tuyết Bắc Cực áp chế.Lâm Thiên Du: "Chúng ta nói lý lẽ, tôi nói như vậy, cậu đồng ý không?""Kéc!"Nhạn Bắc Cực quyết không khuất phục."Cậu không đồng ý tôi sẽ để Tiểu Cưu ăn thịt cậu.""..."Con nhạn Bắc Cực đang giãy giụa kịch liệt lập tức không động đậy nữa.
[Nói lý lẽ không đồng ý thì ăn thịt cậu? Tuyệt vời!][Ha ha ha ha chết tiệt, lập tức mất hết khí phách.][Nhạn Bắc Cực: Chị gái ơi chị nói sớm có phải tốt hơn không. Nói nhiều phía trước làm gì cho mệt.][Cười chết mất, lúc cần hèn thì hèn, thật sự không chút do dự, sau này đừng nói là trộm thức ăn của sóc nhỏ nữa, chim khác đến, nó còn phải giúp đuổi đi ấy chứ.]
"Kéc, kéc!" Nhạn Bắc Cực khó khăn ngẩng đầu, sau khi đối diện với ánh mắt của cú tuyết Bắc Cực liền nhanh chóng cúi đầu xuống.Tình thế không mấy lạc quan, giữa mạng sống và kho lương, nhạn Bắc Cực đã chọn mạng sống."Vậy nói xong rồi nhé." Lâm Thiên Du chỉ về hướng nơi trú ẩn: “Cậu không tìm được thức ăn có thể đến đó tìm tôi, bên ngoài nhà băng sẽ để thức ăn, cậu đói thì cứ trực tiếp ăn là được."Thức ăn của cô nhiều, thường ngày cho động vật nhỏ đi ngang qua ăn cũng là chuyện thường, đặt một điểm cho ăn ở bên ngoài, động vật nhỏ không tìm được thức ăn đều có thể qua ăn.Nếu không thiếu thức ăn, số đồ trong nhà sóc nhỏ chắc cũng có thể giữ được.Lâm Thiên Du nói: "Được rồi Tiểu Cưu, thả nó ra đi."Cú tuyết nghe lời thả lỏng móng vuốt.Đột nhiên được tự do, nhạn Bắc Cực nhất thời còn hơi chưa phản ứng kịp, may mà bên dưới là lá cây, cành lá cây vân sam xếp chồng lên nhau, nhạn Bắc Cực rơi xuống đó cũng không bị thương, nó loạng choạng một lúc mới đứng dậy được.Lâm Thiên Du đặt quả mọng cho sóc nhỏ xong, giơ tay đến trước mặt cú tuyết Bắc Cực, Tiểu Cưu gần như lập tức hiểu ý cô, thuận theo cành cây nhảy lên cánh tay cô.Có sức uy hiếp của cú tuyết ở đó, cũng không lo nhạn Bắc Cực sẽ làm chuyện ngoài mặt thì tuân theo nhưng sau lưng lại làm trái.Chỉ là lúc rời đi, Lâm Thiên Du vẫn quay đầu nhìn lại một cái.Liền thấy nhạn Bắc Cực bay từ trên cây xuống, cắp cây nấm vừa bị ném xuống ban nãy, bay lại lên cây, ném vào trong hang cây của sóc."Kéc!" Cú tuyết quay đầu, nhìn theo ánh mắt cô.Lâm Thiên Du xoa đầu cú tuyết: “Không có gì, đi thôi.""Kéc!"Trong căn cứ.Tô Vũ Hành quấn chăn bông dày cộm ngồi xổm bên đống lửa uống nước nóng.Chăn dày từ đầu trùm kín cả chân, nếu không nhìn thấy mặt, rất khó phân biệt được có người đang ngồi ở đây."Đạo diễn Tô?" Lâm Thiên Du thấy Tô Vũ Hành ở căn cứ còn hơi bất ngờ: “Sao ông về nhanh vậy? Khỏe hơn chưa? Tôi tưởng ông phải nhập viện quan sát một thời gian chứ."Dù sao lúc Tô Vũ Hành được xe cứu thương đưa đi, trạng thái rất tệ."Truyền dịch xong là về rồi." Tô Vũ Hành cách đây không lâu vừa mới nôn, hôm nay lại không ăn gì, trải qua một loạt kiểm tra, trông có chút mệt mỏi: “Bác sĩ nói gây nôn kịp thời, không có vấn đề gì lớn, về ngủ một giấc là được, tôi nghĩ bụng, dù sao cũng là ngủ, ngủ ở đâu chẳng là ngủ, thế là dứt khoát bảo đội cứu viện trực tiếp đưa tôi về lại đây."Lâm Thiên Du không biết nên nói gì cho phải: “Ông thật sự thích chỗ này đến vậy à?"Môi trường nhà băng dù có tốt đến mấy, chắc chắn cũng không mềm mại bằng nệm ở trạm cứu hộ.Tô Vũ Hành với tư cách là đạo diễn, vốn dĩ tham gia vào chủ yếu là để chơi, bị bệnh rồi còn muốn về ở, quả thực là hơi quá cố gắng rồi.Ông xua tay nói: "Ngủ lúc nào chẳng ngủ được, hòn đảo này không phải lúc nào cũng đến được đâu."