Chim cánh cụt nhỏ rõ ràng vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Có lẽ dưới góc nhìn của nó, chỉ là mình cắn một miếng thịt, rồi không hiểu sao bay vèo lên, trời bất chợt tối sầm lại, ngay sau đó lại sáng bừng lên.
Hoàn toàn không có ý thức rằng mình suýt nữa đã thành mồi cho cá voi sát thủ.
[Hay thật, tôi phải thốt lên là hay thật.]
[Chim cánh cụt nhỏ đến từ đâu vậy, sao tôi không thấy nhỉ.]
[Đứa ngốc này còn vui vẻ nữa, vừa rồi chỉ cần Đại Bạch nuốt ực một cái là em đã chui tọt vào bụng nó rồi.]
[Ha ha ha vèo một cái, đúng chuẩn phóng như tên lửa.]
"Em đến từ đâu vậy?" Lâm Thiên Du thấy lông nó mềm xù, rõ ràng không phải bơi từ biển tới.
Vậy khả năng cao nhất là chim cánh cụt nhỏ đã đi theo sau cô.
Phía dưới cùng có một khoảng trống được xếp bằng đá, người không qua được, nhưng với thân hình của chim cánh cụt nhỏ thì hẳn là dễ dàng lọt qua.
Vừa rồi lúc ném thịt bò vì sợ ném trúng cá voi sát thủ nên cô cứ nhìn chằm chằm vào khoảng cách gang tấc trước mắt, hoàn toàn không để ý chuyện xảy ra sau lưng.
Chim cánh cụt nhỏ hẳn là đã chui vào lúc đó.
Lâm Thiên Du ngồi xổm xuống, đầu ngón tay chọc chọc cái đầu tròn nhỏ của nó: “Sợ ngây ra rồi à? Sao không có phản ứng gì hết vậy."
Mỏ chim cánh cụt nhỏ vẫn còn ngậm miếng thịt vừa xé từ đùi bò xuống, nó ngẩn người gặm hai cái, cắn vào không khí, chép chép miệng.
Đôi mắt dần chuyển từ ngơ ngác sang từ từ mở to, rõ ràng đã nhận ra chuyện gì vừa xảy đến với mình.
Nó há miệng, một sợi thịt bò đỏ tươi treo lủng lẳng trên mỏ sắp rơi xuống.
Chim cánh cụt nhỏ nuốt chửng miếng thịt, quay đầu lao về phía cá voi sát thủ.
"Ấy!" Lâm Thiên Du đưa tay túm lấy, nhưng nó chạy đột ngột quá, đám lông xù lướt qua kẽ tay cô, chỉ để lại một ít lông tơ.
Chim cánh cụt nhỏ chạy đến trước mặt cá voi sát thủ: “Quác!"
Bay!
Lâm Thiên Du: "..."
"Chim cánh cụt nhỏ chưa thấy cá voi sát thủ bao giờ à?" Lâm Thiên Du mơ hồ đoán được chim cánh cụt nhỏ muốn làm gì, cô ngồi xuống tại chỗ, một tay chống cằm, thở dài bất đắc dĩ: “Đúng là không sợ Đại Bạch coi nó như món tráng miệng mà nhai luôn nhỉ."
Nghé con mới sinh không sợ hổ, chim cánh cụt nhỏ chưa từng thấy cá voi sát thủ, không biết sức sát thương của nó nên cũng chẳng hề sợ hãi.
Nó vừa kêu vừa đi lại ở mép băng, trông rất sốt ruột như đang trao đổi gì đó với cá voi sát thủ.
Cũng coi như có chút cảnh giác, không chạy thẳng xuống biển bơi đến bên cạnh cá voi sát thủ.
Có lẽ vì Lâm Thiên Du ở trên bờ, chỗ này tuy cách cá voi sát thủ một khoảng nhưng lại gần Lâm Thiên Du hơn, lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn, Lâm Thiên Du cũng có thể vớt nó lên.
"Không được bay." Lâm Thiên Du sợ chim cánh cụt nhỏ tự chạy tới cạy miệng cá voi sát thủ ra rồi chui vào.
Một lần nuốt sống đã đủ dọa người rồi, thêm mấy lần nữa, dù biết chúng nó đang chơi đùa thì cũng không chịu nổi.
"Quác!" Chim cánh cụt nhỏ vẫn chưa chơi đủ.
Lâm Thiên Du giơ tay dễ dàng đè chim cánh cụt nhỏ đang phản kháng xuống: “Em xem người mày kìa, ngã thành thế này rồi mà còn đòi bay."
Lúc bị nhả ra ban nãy, chim cánh cụt nhỏ ngã xuống đất, bụng chạm đất, lông trước ngực bị đè bẹp dí, giờ vẫn chưa xù lên lại được.
Cá voi sát thủ đã ăn xong đùi bò, tiến lại gần bờ.
Lâm Thiên Du bế chim cánh cụt nhỏ đặt lên đùi, tháo găng tay, sờ sờ Đại Bạch ướt sũng:
“Thịt bò xạ hương là do Tuyết Đoàn bắt được, Tuyết Đoàn là một con gấu Bắc Cực, tôi thấy nó là con trắng nhất trên cả hòn đảo này, nếu các người gặp nhau, chắc chắn liếc mắt là nhận ra ngay."
Tuyết Đoàn vẫn rất dễ phân biệt so với những con gấu Bắc Cực khác.
Động vật màu trắng sống ngoài tự nhiên, màu lông thay đổi là khó tránh khỏi, thường ngả vàng, màu lông vàng sẫm.
Một số gấu Bắc Cực sống ở khu vực khác phải đối mặt với tình trạng thiếu thức ăn, môi trường sống khắc nghiệt, việc sống sót trở nên vô cùng khó khăn, có con lông còn ngả màu nâu.
Đại Bạch cũng không có nơi ở cố định trong biển, hẳn là đã từng gặp gấu Bắc Cực.
"U u."
Cá voi sát thủ rất thông minh, nếu thật sự gặp phải gấu Bắc Cực trên biển thì cũng có thể giao tiếp.
Chỉ là không cách nào lưu lại mùi thì hơi phiền, nếu không, chúng nó ngửi mùi của cô lưu lại trên người đối phương thì sẽ không đánh nhau rồi.
"Được rồi Đại Bạch, cậu cũng về đi, tìm chỗ nào xa mặt băng ấy." Lâm Thiên Du vuốt ve cá voi sát thủ, lạnh buốt, nếu là mùa hè nóng nực không chịu nổi mà ôm một con thì chắc chắn giải nhiệt cực tốt.
Chỗ này khá gần mặt băng, Lâm Thiên Du đứng đây cảm thấy xung quanh rộng rãi vừa phải, không chật chội.
Nhưng ở dưới nước, vách đá kéo dài hai bên trái phải, nhìn thoáng qua giống như đang bao bọc lấy cá voi sát thủ.
Sẽ không bị kẹt, nhưng không có chỗ xoay người, bơi lội, cứ mãi thế này cũng khá nhàm chán.