Mục lục
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cú tuyết ngẩng đầu, đỉnh đầu lướt qua trán cô, cảm giác mềm mại thoáng qua như đang cọ cọ vào cô.

Lâm Thiên Du buông tay, cú tuyết rũ rũ lông, bay đi tiếp tục tìm thỏ.

Lúc linh miêu con ăn thịt, mắt không ngừng liếc trộm về phía này, khi cú tuyết hạ xuống, nó có một động tác lùi lại rất nhanh nhẹn.

Thấy cú tuyết không có ý định tấn công mình, nó vẫn không thu chân về, mà cứ như vậy, chân sau duỗi ra sau, tự mình vươn cổ về phía trước để ăn thịt.

[Sợ nhưng thích ăn.]

Chim săn mồi lớn bay lượn trên không trung có sức sát thương rất cao đối với con non.

Giống như kền kền trên đảo Thảo Nguyên, đôi khi không phải vì ăn, mà bắt con non bay lên cao rồi thả xuống để tiêu khiển.

Với thân hình của linh miêu con, đối đầu với cú tuyết chỉ có nước bị ăn thịt, nó tự nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi.

"Thích ăn thì lần sau đến tôi lại mang cho cậu." Lâm Thiên Du thấy nó ăn ngon lành như vậy, cũng lấy ra một miếng bò khô, khác với bò khô vị nguyên bản, bò khô của cô rắc đầy gia vị.

Gia vị rắc lên từ lúc nướng, từ từ ngấm vào trong thịt, vì có ớt nên màu sắc trông hơi đỏ.

Linh miêu con chưa từng thấy thứ này, nhưng trông có vẻ giống thứ mình đang ăn.

Có thể thấy, nó rất hứng thú với miếng bò khô trong tay Lâm Thiên Du, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức hứng thú, không dám đến gần.

Lâm Thiên Du xé một sợi nhỏ: “Trong này có ớt, cậu ngửi thử trước đi."

Khẩu vị của động vật nhỏ không ai nói chắc được, mỗi con lông xù trong nhà cô khẩu vị đều khác nhau, huống chi là động vật bên ngoài.

Linh miêu con lần này không chút do dự tiến lại gần ngửi ngửi, miệng đã há ra rồi, tuy nhiên sau khi ngửi thấy mùi vị kỳ lạ đó, nó lập tức híp mắt lại, đến mũi cũng nhăn tít: “Khè!"

Rõ ràng là bị mùi vị này kích thích.

Vẻ mặt đầy vẻ chê bai.

"Ha ha." Lâm Thiên Du cười ngặt nghẽo: “Vị cay này cậu không ăn được, lần sau mang cho cậu ít vị khác."

Hôm nay ra ngoài tuy mang nhiều thức ăn, nhưng không chọn lựa chủng loại, khẩu vị tự nhiên cũng không được để ý đến.

May mà linh miêu con ăn bò khô vị nguyên bản cũng rất vui vẻ.

Lâm Thiên Du ăn hơn nửa miếng bò khô, mấy sợi của linh miêu con vẫn chưa ăn xong.

Cô hơi no rồi, bèn gói miếng bò khô còn lại cất vào ba lô, đứng dậy phủi tuyết trên áo lông vũ nói: "Cậu tự ăn đi. Tôi đi dạo gần đây một chút."

Địa hình này rất thích hợp cho quả mọng sinh trưởng.

Khu vực lãnh nguyên Bắc Cực nhiều quả mọng, chủng loại cũng rất nhiều.

Như việt quất đỏ, việt quất xanh, quả crowberry, đủ loại.

Tiền đề là không phải mùa đông.

Kịp lúc cuối thu, quả mọng còn sót lại bao nhiêu cũng không biết.

Cô bây giờ còn chưa nhìn thấy bụi quả mọng nào nữa.

Linh miêu con đang cúi đầu ăn ngấu nghiến không hề để ý đến việc Lâm Thiên Du đứng dậy, đợi đến khi ngẩng đầu lên, phát hiện con người trước mắt đã biến mất, lúc này mới nhận ra, con người đã đi rồi.

[A a a cứ thế mà đi à?]

[Không bế đi sao, thật sự không bế đi sao? Lâm Lâm chị không mang linh miêu nhỏ về em thật sự sẽ khóc đó.]

[Sao chị nỡ để một con nhỏ xíu thế này ở lại đây một mình? Nhét vào ba lô cho nó từ từ ăn đi chứ!]

Lâm Thiên Du cũng rất thích linh miêu con, nhưng...

Cô nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Có phụ huynh mà, sao có thể nhân lúc phụ huynh không có mặt mà mang con non đi chứ."

[Bình luận hiểu rồi, muốn mang cả phụ huynh đi luôn.]

Lâm Thiên Du: "..."

Tôi không phải, tôi không có!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK