Hàng Tư Tư theo thói quen nghe lệnh giúp đỡ, mắt thấy nước xà phòng được đổ vào miệng Tô Vũ Hành mới ngơ ngác hỏi: "Nước xà phòng uống được ạ?"
Lâm Thiên Du lạnh nhạt đáp: "Không được."
Hàng Tư Tư: "..."
Ể?
Lâm Thiên Du đổ rất nhanh, Tô Vũ Hành vốn đang nằm bị sặc hai ngụm, nước xà phòng vào cổ họng, mùi hương liệu ngửi thì cũng được, nhưng uống vào lại khiến người ta buồn nôn.
Chưa đợi ông nôn ra, Lâm Thiên Du đã cứng rắn giữ người đổ hết nước xà phòng vào rồi mới buông tay.
"Ọe!"
Tô Vũ Hành lúc này cũng có sức lực, đầu nghiêng sang một bên, nôn thốc nôn tháo.
Lâm Thiên Du: "Tư Tư, còn nước không? Đừng đun nước sông nữa, dùng nước tuyết nhanh hơn."
"Vâng!" Hàng Tư Tư đáp lời rồi thêm củi vào đống lửa.
Tô Vũ Hành vốn không ăn gì nhiều, thỏ chỉ có một con, bỏ da và xương đi cũng không còn bao nhiêu thịt, chia cho Hàng Tư Tư ăn, thực tế vào bụng cũng chẳng được bao nhiêu.
Nôn một lần là gần như sạch rồi.
Nghe Lâm Thiên Du còn cần nước, ông lập tức tê cả da đầu: “Được rồi, khụ khụ, được rồi... Tôi cảm thấy tôi không sao rồi."
Lâm Thiên Du không đáp lời, chỉ hỏi: "Đồ hộp sao lại ngộ độc thực phẩm được chứ, không ăn gì khác nữa à? Hay là anh ăn chung với nước ngọt chưa đun?"
Tô Vũ Hành nói: "Còn ăn chút thỏ nướng."
Hàng Tư Tư để nước tiếp tục đun, lấy hộp cơm mang theo bên mình ra: “Chị Thiên Du, đây có nước đun sôi để nguội em nấu trước đó, hay chị dùng tạm cái này trước."
"Được."
"Đợi đã!"
Sự phản đối của Tô Vũ Hành không có hiệu lực.
Uống hết hai hộp nước xà phòng lớn, hộp cơm đựng đầy ắp.
Tuy rằng đều nôn ra hết rồi.
Nhưng Tô Vũ Hành đã đổi sang dựa vào một cái cây khác, hai mắt vô hồn nhìn lên đỉnh đầu, cảm giác bây giờ mình há miệng ra là cổ họng lại phun bong bóng.
Dù sao thì sắc mặt cũng tốt hơn ban nãy nhiều.
Lâm Thiên Du gửi tin nhắn cho trạm cứu hộ, hỏi họ bây giờ đến đâu rồi, quay sang hỏi Hàng Tư Tư: "Con thỏ hai người ăn còn không?"
"Còn ạ." Hàng Tư Tư đứng dậy đi lấy: “Sáng nay em ăn muộn, nên gói thỏ nướng lại, định để dành làm bữa trưa."
Trong lúc nói chuyện, cô mang con thỏ về: “Là con thỏ có vấn đề gì ạ? Quả nhiên đồ nhặt được không an toàn."
Lâm Thiên Du nhướng mày: “Nhặt được? Không phải hai người đuổi theo con thỏ tới đây sao?"
"Đúng là đuổi theo con thỏ tới đây, nhưng mà... bọn em đuổi mất dấu rồi, tình cờ phát hiện con thỏ đã chết, em liền nghĩ, có thể là do mãnh thú khác săn bắt được, nên nhặt đi."
Hàng Tư Tư thở dài: “Chị Thiên Du có nhìn ra vấn đề gì không ạ?"
Lâm Thiên Du nói: "Không có."
Con thỏ được xử lý rất sạch sẽ, chỉ nhìn phần thịt đã nướng chín đổi màu này, rất khó phân tích ra tình hình cụ thể.
Lâm Thiên Du gói con thỏ lại trả cho cô: “Mãnh thú săn mồi, con thỏ lớn thế này có thể đã ăn ngay tại chỗ rồi, em thử nhớ kỹ lại xem lúc nhặt được, trên người con thỏ có vết thương ngoài không, có chảy máu không."
Nghe vậy, Hàng Tư Tư trầm tư, cẩn thận nhớ lại chuyện cách đây không lâu.
Cô đột nhiên búng tay một cái: “Đúng thật này chị, không có chút vết thương ngoài nào, nếu không phải con thỏ quá nhỏ, em còn định lấy da thỏ về nữa cơ."
Lâm Thiên Du gật đầu: “Vậy rất có thể là chết bệnh."
Không chảy máu, không có vết thương ngoài, thực ra cũng có thể là do đâm vào cây hoặc chết rét.
Nhưng kết hợp với tình hình Tô Vũ Hành chỉ ăn thỏ và đồ hộp, đồ hộp đều giống nhau, cùng một lô sản xuất, không có lý do gì đồ của họ thì tốt, chỉ riêng Tô Vũ Hành ăn lại bị ngộ độc thực phẩm.
Vậy vấn đề chỉ có thể nằm ở con thỏ.
Tuy nhiên lúc này, vẫn phải đưa Tô Vũ Hành đến bệnh viện trước.
Cụ thể là ăn gì dẫn đến ngộ độc thực phẩm, vẫn phải giao cho nhân viên chuyên nghiệp kiểm tra.