Lâm Thiên Du liền xách chim cánh cụt nhỏ về lại mặt băng trước.
Đám lông xù đã ăn cơm xong, nửa con bò xạ hương bị cắt ra được che bằng cành cây, nhìn vết gãy trông như bị bẻ trực tiếp từ trên cây xuống.
Báo tuyết nhỏ và cáo Bắc Cực chen chúc cùng nhau, gấu Bắc Cực ngửi ngửi đống lửa, dùng móng vuốt cào cào đống củi Lâm Thiên Du đã bổ sẵn bên cạnh đẩy vào đống lửa.
"Tôi về rồi đây." Lâm Thiên Du đi tới đặt ba lô xuống trước, nắm lấy móng vuốt của gấu Bắc Cực xoa xoa: “Tuyết Đoàn của chúng ta còn biết nhóm lửa nữa, giỏi quá. Lần sau dùng khúc gỗ chọc vào nhé ngoan, cẩn thận đừng để bị lửa bén vào móng."
Nhiệt độ của ngọn lửa không phải chỉ khi chạm hẳn vào mới cảm nhận được đâu.
Đứng xa cũng có thể bị bỏng, bộ lông xù mà bị bén lửa sẽ quéo lại, có thể cậu còn chưa nhận ra chuyện gì thì lông đã nhanh chóng bị cháy đen một mảng rồi.
Lâm Thiên Du nâng móng vuốt lông lá lên xoa xoa, cảm giác dày dặn mềm mại sờ rất thích tay.
Gấu Bắc Cực nhìn cái ba lô bị đổ nghiêng, híp mắt lại: “Grừ?"
Chim cánh cụt nhỏ vừa cố gắng lắc lư làm đổ cái ba lô, đang định bò ra ngoài thì tiếng kêu này của gấu Bắc Cực khiến nó cứng đờ tại chỗ.
So với cá voi sát thủ lần đầu gặp mặt, gấu Bắc Cực thường xuyên coi chim cánh cụt là thức ăn rõ ràng có uy hiếp lớn hơn đối với chim cánh cụt nhỏ.
Bụng chim cánh cụt nhỏ vừa chạm đất, nó lại tự mình ì ạch bò ngược vào trong.
"Cái này không phải đồ ăn đâu." Lâm Thiên Du ôm móng vuốt gấu Bắc Cực nói: “Nó đến tìm tôi chơi."
Thời gian đến đảo Bắc Cực không ngắn, tuy vì lý do môi trường nên ít khi ra ngoài, cũng không mấy khi đi những nơi xa hơn, nhưng việc kết bạn với động vật nhỏ luôn là bài học bắt buộc chưa bao giờ bỏ qua.
Tính kỹ lại, chủng loại không nhiều, nhưng toàn là động vật sống theo bầy đàn mười mấy con, số lượng rõ ràng không ít.
Tuyết Đoàn cho rằng ba lô là của Lâm Thiên Du, chim cánh cụt nhỏ chạy vào ba lô của con người là cướp đồ của con người.
Nghe Lâm Thiên Du nói vậy, Tuyết Đoàn liền không nhìn chim cánh cụt nhỏ nữa, cúi đầu liếm liếm má của con người.
"Thịt bò ngon không?" Lâm Thiên Du nói: “Về nhà nướng ít bò khô ăn."
Muối tiêu và bột ớt cô đều có, bò khô cũng có thể làm thành hai vị khác nhau.
Tim bò, gan bò những nội tạng này, xử lý một chút cũng là món ngon.
Lâm Thiên Du xoa cằm suy nghĩ, chỉ là không có bộ ba khử tanh hành gừng rượu nấu ăn, nội tạng e là không dễ xử lý.
"Quác!"
Cách ăn thịt bò xạ hương còn chưa nghĩ ra, tiếng kêu sắc lẻm xé gió của chim cánh cụt đột ngột vang lên.
Chim cánh cụt nhỏ đang ngồi xổm bên cạnh ba lô rỉa lông mình lập tức bị dọa cho xù lông.
Chim cánh cụt trưởng thành quen đường quen lối, lần thứ hai đến chỗ Lâm Thiên Du bắt con non lén chạy ra ngoài, rõ ràng đã rất có kinh nghiệm.
"Quác!" Chim cánh cụt nhỏ vội vàng giải thích, quay đầu bỏ chạy.
"Quác, quác quác!" [Không có chạy lung tung! Con đến kết bạn! Người bạn có thể đưa con bay!]
Chim cánh cụt trưởng thành hoàn toàn không tin chuyện kết bạn gì đó, chẳng thèm nghe nó giải thích, lao tới định đánh.
"Quác!"
Chim cánh cụt nhỏ: "Quác!" [Có thật mà!]
Chim cánh cụt nhỏ thấy không chạy thoát được, tùm một tiếng chui vào lỗ băng: “Quác!" [Con dẫn người đi.]
Chim cánh cụt trưởng thành nào thèm để ý, cũng chui vào lỗ băng, đuổi theo mổ chim cánh cụt nhỏ túi bụi.
[Cho con bay này! Cho con bay này!]
Chim cánh cụt nhỏ cố sức bơi về phía trước trong biển, chim cánh cụt trưởng thành vừa đuổi vừa mổ, tốc độ ngược lại có chút theo không kịp.
"Ha ha, chim cánh cụt nhỏ nói dẫn nó đi gặp bạn, sức lực của con non đúng là luôn dồi dào." Lâm Thiên Du cong mắt cười, lớp băng bị nước xối qua loang lổ một mảng lớn, mơ hồ còn có thể thấy bóng dáng đang bơi lội dưới mặt băng.
Nhưng khi chú ý tới phương hướng bơi đi của chim cánh cụt nhỏ và chim cánh cụt trưởng thành, nụ cười của Lâm Thiên Du dần biến mất.
"Người bạn mà chim cánh cụt nhỏ nói, không phải là Đại Bạch đấy chứ?"
Em đúng là sợ Đại Bạch ăn không no mà.
Hiếu thảo quá cỡ.