Mục lục
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ chuyện ngắm cực quang ban đêm lần trước, Tuyết Đoàn canh chừng Phong Tĩnh Dã rất chặt, từ chỗ ban đầu chỉ nhắm vào anh, đến bây giờ bắt đầu nhắm vào tất cả mọi thứ liên quan đến anh.

Đi ngang qua cũng phải giẫm một cái.

Lâm Thiên Du thấy vậy, cũng đành mang đồ về trước, gửi tin nhắn cho Phong Tĩnh Dã.

[Hành động nhỏ của gấu Bắc Cực đương nhiên không thoát khỏi mắt của fan trong phòng live.]

[Không phải là bảo vệ Lâm Lâm không nổi, mà là đánh thẳng chủ đảo thì có lợi hơn.]

[Tôi không chút nghi ngờ, nếu Tuyết Đoàn biết cách làm nhà băng, sớm đã mang nhà Lâm Lâm dọn đi rồi.]

[Ha ha ha, cứu mạng! Thử tưởng tượng xem, bạn nuôi một con mèo nhỏ cực kỳ xinh đẹp lại còn có thể nói chuyện với mình, chơi cùng mình, dỗ mình vui, ngủ một giấc dậy bị người bên ngoài lén bế đi mất, bạn sẽ có cảm nghĩ gì?]

[Xin mời trả lời, mọi người đều biết, chúng ta sống trong một đại gia đình đoàn kết yêu thương, gặp phải chuyện này phải giữ bình tĩnh, nói lý lẽ với đối phương... Quân buôn mèo chết tiệt! Ông đây liều mạng với mày! Không phải là mày chết thì là tao toi!]

Lửa trong nhà băng nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy.

Đi ra ngoài cả ngày không có ai thêm củi, chút lửa còn sót lại có thể duy trì đến bây giờ đã là rất tốt rồi.

Dù vậy, nhiệt độ trong nhà băng vẫn cao hơn bên ngoài khá nhiều.

Lâm Thiên Du không vội cởi áo lông vũ, trước tiên thêm củi, đợi lửa cháy lên.

Cú tuyết đã ngủ dậy, đứng trên chỗ đậu Lâm Thiên Du chuẩn bị cho nó, ra vẻ trầm tư.

"Ụt ụt!" Hải cẩu đốm nhỏ cọ cọ tới nằm trên giày cô, đôi mắt nhỏ ướt át nhìn cô không chớp, hỏi cô đã đi đâu.

"Bọn tôi đi săn bắt nấu cơm, ngay trên mặt băng chỗ em trước đây hay phơi nắng ấy." Lâm Thiên Du lấy một con cá tươi cho nó: “Thấy các em đang ngủ nên không gọi."

Trước khi đi, cô đã để cá đông lạnh và thịt trên bếp lò, lửa nhỏ liu riu hong nóng, tầm lúc chúng nó ngủ dậy là có thể ăn.

Lúc này không thấy có thức ăn, chắc là chúng nó đều ăn cả rồi.

Lâm Thiên Du lại cắt thêm ít thịt bò, đổi khẩu vị cho chúng nó.

Cú tuyết bay cao nhìn xa, nhưng chim săn mồi và mãnh thú chỉ khác nhau một chữ, dù có nhìn thấy bò xạ hương, nó cũng sẽ không lao lên săn bắt.

Thịt bò đối với cú tuyết mà nói vẫn khá mới lạ.

Lâm Thiên Du dùng đũa gắp, một miếng thịt bò nhỏ đút cho nó: “Vẫn còn hơi đông, chỗ này để trên bếp lò cho tan đá một lát, ăn phần bên trong trước đi."

"Kéc!" Cú tuyết mổ hai cái rồi nuốt chửng miếng thịt.

Hố lửa cháy lên cũng mang lại chút ánh sáng cho căn phòng tối tăm.

Lâm Thiên Du bật đèn pin điện thoại, vừa quay đầu lại thì thấy gấu Bắc Cực đứng sau lưng cô, hai móng trước chắp lại trước người, như đang ôm thứ gì đó.

Cô hỏi: "Sao thế?"

"Gào gừ!" Tuyết Đoàn từ từ tách hai móng vuốt ra, hộp đồ hộp cỡ bằng đệm thịt lòng bàn chân bên trong lắc lư một cái, nghiêng ngả đổ vào móng vuốt của gấu Bắc Cực.

[Ngọt!]

Lâm Thiên Du cong cong mắt, ánh lửa sáng rực chiếu lên nửa người gấu Bắc Cực, đến cả hình dáng bộ lông xù cũng được phác họa rõ ràng.

Khóe miệng gấu Bắc Cực dường như có độ cong hướng lên, đôi mắt linh động sáng ngời, đáng yêu lại ngoan ngoãn chờ cô mở đồ hộp.

Dưới ánh mắt này, bất kỳ suy nghĩ nào của bất kỳ ai cũng không chống đỡ được quá vài giây.

Huống chi Lâm Thiên Du vốn đã định về mở đồ hộp cho gấu Bắc Cực ăn.

Cô kéo khoen mở hộp đồ hộp, đổ hết vào trong bát nhỏ, lúc đưa bát nhỏ cho nó, còn lấy một chiếc khăn lông quàng quanh: “Nào, ăn từ từ thôi, đừng làm dính vào lông."

Gấu Bắc Cực ngẩng đầu: “Gầm!"

Nhiệt độ trong nhà đã ấm lên, Lâm Thiên Du cởi áo lông vũ treo bên cửa.

Bò khô và cá hun khói, nấm hun khói đều bày ra, lúc ra ngoài còn phải dùng ba lô, phải dọn trống ba lô trước.

Nhìn thức ăn gần như chất đầy bếp lò, Lâm Thiên Du như có điều suy nghĩ hỏi: "Lá cây vân sam có thể dùng để đan sọt không?"

Không có rổ rá, thùng hộp đựng thức ăn rất phiền phức, cứ bày bừa bãi trông rất lộn xộn.

Tuy dưới tiền đề sinh tồn nơi hoang dã, trong nơi trú ẩn lộn xộn cũng không phải chuyện gì đáng để ý, nhưng Lâm Thiên Du vẫn cảm thấy nhà cửa gọn gàng một chút nhìn sẽ thoải mái hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK