Lâm Thiên Du treo bò khô lên, định dùng lửa nướng, sau khi chín thì hong khô bằng gió, làm thế này đơn giản hơn, đến nồi cũng không cần dùng.
Báo tuyết nhỏ cứ nhìn cô cắt thịt treo thịt, không hiểu đang làm gì, trông có vẻ rất thú vị.
Đang nhìn nhập tâm, trước mắt có một miếng thịt dài tẩm đầy gia vị, màu sắc tươi ngon rủ xuống từ trên cao.
"Gào gừ!" Báo tuyết nhỏ ngửi thấy mùi, còn chưa nhìn rõ là gì đã đớp lấy một miếng.
Thịt bò tươi ngon hơn nhiều so với bò khô làm thành đồ ăn vặt.
Tay Lâm Thiên Du không tránh khỏi dính máu bò xạ hương, cô dùng mu bàn tay dụi dụi vào báo tuyết nhỏ, quay đầu tiếp tục bận rộn: “Lát nữa mang lều qua đây."
Dù sao cũng sẽ thường xuyên qua thu lưới cá, cộng thêm có thiết bị hun khói ở đây, số lần đến chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.
Trước đó vẫn luôn nghĩ đến việc mang lều qua, sau đó thời tiết thay đổi đã làm đảo lộn kế hoạch của cô.
Vừa hay nhân lúc thời tiết gần đây tốt, đưa kế hoạch ban đầu vào lịch trình.
Gấu Bắc Cực tránh chỗ có nhiều máu trên đất, đi đến bên cạnh Lâm Thiên Du ngồi xuống.
Thịt bò nướng lẫn với mùi gia vị, đến gần, mùi khói cá hun ngược lại nhạt đi không ít.
Bên này làm việc khí thế ngất trời, động vật nhỏ đi ngang qua đều ghé nhìn một cái, cũng thu hút gấu Bắc Cực tìm thức ăn gần đó tới.
Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ tình hình bên này, nó cũng không dám xung đột trực diện với gấu Bắc Cực và sói Bắc Cực, chỉ đành ấm ức rời đi.
Trên đảo Bắc Cực, gấu Bắc Cực và sói Bắc Cực có thể xem là trùm về sức chiến đấu rồi.
Rất nhiều động vật khi gặp phải một trong hai loài này, đa số sẽ chọn cách lặng lẽ rời đi, tránh xung đột trực diện.
Huống chi bây giờ cả hai đều ở đây, sói Bắc Cực lại còn là cả một bầy sói.
[Cảm giác có Tuyết Đoàn và bầy sói Bắc Cực đi theo, Lâm Lâm có thể đi ngang trên đảo Bắc Cực rồi.]
[Chim cánh cụt nhỏ: Thật không dám giấu, tôi cũng rất mạnh.]
[Mạnh ở đâu? Lao lên trước làm kẻ địch no căng bụng chết, để nó không ăn được đồng bạn khác à?]
Lâm Thiên Du dùng hơn nửa chỗ muối, dùng hết tổ chương trình không bổ sung thêm, phần còn lại phải dùng dè sẻn cho đến khi chương trình kết thúc.
Phần thịt còn lại thì để dành cho đám lông xù ở nhà làm thức ăn bữa sau.
Lâm Thiên Du rửa sạch tay, có lẽ do tiếp xúc với thịt quá thường xuyên nên vẫn còn mùi máu tanh, nhất thời cũng không rửa sạch được, dứt khoát mặc kệ luôn.
Cô ngồi xuống bên đống lửa, vừa sưởi ấm, vừa cắn một miếng nấm hun khói.
Đây là lúc hun cá tiện tay vốc một nắm rửa sạch cho vào, nhưng ăn vào vị lại rất ngon.
"Ừm." Lâm Thiên Du mím môi nói: “Cái này ngon."
Rửa bằng nước biển, không lau khô sạch đã nướng, ăn có vị mặn nhàn nhạt, mùi thơm vốn có của nấm cũng không bị át đi, kết hợp rất tốt với mùi khói.
Nhai xong dư vị còn hơi ngọt.
Cảm giác trong miệng giống như đang ăn bào ngư, rất dai.
"Tuyết Đoàn thử một cái không?" Lâm Thiên Du đưa cây nấm hun khói đến bên miệng gấu Bắc Cực.
Gấu Bắc Cực đang gục trên vai cô, mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi, híp mắt há miệng, đợi đến khi cắn cây nấm trong miệng mới phát hiện mùi vị không đúng.
Mắt gấu Bắc Cực gần như híp lại thành một đường kẻ, nhíu em: “Grừ hư hư?"
"Không thích à?" Lâm Thiên Du xòe tay ra bên miệng nó: “Nhổ ra đi, chúng ta không ăn nữa."
Gấu Bắc Cực nhai tượng trưng hai cái, nuốt chửng xuống, cúi đầu liếm liếm lòng bàn tay cô.
Lâm Thiên Du cong đầu ngón tay gãi gãi cổ nó: “Lát nữa về nhà mở đồ hộp cho cậu."
Bên ngoài nhiệt độ quá thấp, cô ra ngoài không mang theo đồ hộp trái cây.
Tổ chương trình giấu đồ vào rương báu còn nhét thêm miếng dán giữ nhiệt, để tránh đồ hộp bị đông đá.
Trong đồ hộp có nước đường, một khi đông đá, việc làm bật nắp hộp thiếc chỉ là chuyện sớm muộn.
Nếu không có biện pháp bảo vệ nào, cứ tùy tiện để trong ba lô, đợi đến lúc muốn ăn lấy ra, có thể đồ hộp đã nổ tung từ lâu rồi.
"Gầm!" Gấu Bắc Cực dụi đầu vào cổ cô cọ cọ, rên ư ử làm nũng.