Mục lục
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thiên Du nằm sấp không nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được linh miêu con đi từ sau lưng cô lên trên.

Bước chân của linh miêu con rất chậm, lúc móng vuốt hạ xuống còn thử dò xét một chút, xác nhận có thể đạp xuống mới đặt móng xuống.

Bên trong áo lông vũ có không khí, bị linh miêu con đạp như vậy khó tránh khỏi bị lõm xuống.

Tiếng vải ma sát sẽ khiến linh miêu con dừng bước, vèo một cái thu móng lại, hạ thấp nửa thân trên, khè khè vào chiếc áo.

Chiếc áo từ từ phồng lên, linh miêu con dùng một móng vỗ lên.

Một tiếng "bốp" giòn tan, chiếc áo không phản đòn, linh miêu con thừa thắng xông lên vung móng liên tục mấy cái, cho đến khi chiếc áo không phồng lên nữa, lúc này mới lấy tư thế kẻ chiến thắng đạp lên lần nữa.

[Trời ơi a a a nó đáng yêu quá, tôi muốn có một con!]

[Hu hu hu, áo lông vũ dọa mèo con, áo lông vũ hư. Mèo con đánh áo lông vũ, mèo con giỏi.]

[Đúng là một vị quan thanh liêm, xử án giỏi thế này ông không muốn sống nữa à?]

[Bỏ qua sự thật mà nói, chẳng lẽ áo lông vũ không có lỗi sao?]

Lâm Thiên Du nhân lúc có tiếng vỗ áo, động tác cực nhẹ nghiêng đầu, khóe mắt có thể liếc thấy con vật lông xù hung dữ trên lưng cô.

Linh miêu con đi một mạch đến bên cạnh ba lô, dùng móng vuốt móc khóa kéo ba lô của Lâm Thiên Du.

Khóa kéo ba lô chỉ kéo một nửa, một bên đang mở, lúc đeo một bên vai ba lô bị trượt nghiêng sang bên, khóa kéo để hở cho tiện lấy đồ.

Lâm Thiên Du nghĩ, có lẽ nó bị bò khô trong ba lô leo núi thu hút tới.

Linh miêu con trông rất nhỏ, cảm giác vừa mới cai sữa không lâu, thậm chí có khả năng còn chưa cai sữa.

Lúc này rõ ràng chưa đến tuổi phụ huynh có thể mang ra ngoài dạy săn mồi, khả năng tự mình chạy ra ngoài chơi cũng không lớn, có lẽ cô đã vô tình đi vào lãnh thổ của linh miêu.

Khả năng lớn hơn, chỗ cô đang nằm bây giờ, cách nơi linh miêu thường nghỉ ngơi không xa.

Nếu không thì với đôi chân ngắn cũn của linh miêu con này, nhất thời nó có lẽ cũng không bò qua được.

Đang nghĩ ngợi, linh miêu con đã cắp ra một miếng bò khô, dịch dịch móng vuốt nhỏ ngồi xổm trước người, không vội ăn, cẩn thận quan sát xung quanh.

Lâm Thiên Du cẩn thận quan sát xung quanh, tầm nhìn hạn chế, lại sợ làm linh miêu con hoảng sợ nên không dám có động tác lớn, dứt khoát mở điện thoại liếc nhìn bình luận.

Nếu xung quanh có linh miêu trưởng thành xuất hiện, bình luận chắc chắn sẽ nói.

Nhưng bây giờ bình luận đang chìm trong một biển "a a a", không hề đề cập đến chuyện linh miêu trưởng thành.

Lâm Thiên Du tắt màn hình điện thoại, khẽ nói: "Linh miêu trưởng thành chắc là ra ngoài săn mồi rồi."

Linh miêu con ở nhà một mình buồn chán, chạy ra ngoài chơi.

Khác với đuôi dài của các loài mèo khác, đuôi linh miêu rất ngắn, một đoạn nhỏ vểnh lên, một số con linh miêu thân hình lớn hơn một chút, lúc ngồi xổm xuống có thể che kín đuôi.

Linh miêu con có tâm lý cảnh giác, chỉ là tính cảnh giác không cao lắm.

Nhìn trái nhìn phải, lại đi về phía trước mấy bước, móng vuốt không biết từ lúc nào đã đạp lên mũ của Lâm Thiên Du, linh miêu con còn đang thận trọng nhìn cú tuyết bay trên trời.

Lâm Thiên Du: "..."

Ban đầu chỉ cảm thấy, linh miêu con cho rằng cô không có uy hiếp, nên mới tùy tiện đến gần.

Nhưng bây giờ xem ra, linh miêu con này không lẽ thật sự không nhận ra đây là người đang nằm đó sao.

Đây là con vật nhỏ ngốc nghếch gì vậy.

Nhận ra khả năng này, Lâm Thiên Du không nhịn được cong khóe miệng, tiếng cười nhất thời không giấu được, thân hình run run, một móng vuốt đạp trên mũ cô của linh miêu con không hề có phản ứng.

Lâm Thiên Du chắc chắn rồi, con non này thật sự không nhận ra cô.

Sự chú ý đều dồn vào cú tuyết cả rồi.

[Linh miêu nhỏ: "Bên trái, bên phải, trước sau đều an toàn, uy hiếp duy nhất, khóa mục tiêu: cú tuyết."]

[Giữa trưa mà cười đau cả bụng, linh miêu con thật sự sở hữu tính cách hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài thông minh của nó.]

[Linh miêu nhỏ cảnh giác cao thế này, lén bế nó đi chắc nó sẽ khóc rất lâu nhỉ.]

[Đợi phụ huynh nó tìm tới, người khóc chính là bạn đấy.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK