Mục lục
Nói Chuyện Phiếm Với Động Vật Hoang Dã Trong Show Trực Tiếp Tôi Bỗng Nổi Tiếng Toàn Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thiên Du xoa một cái, ôm nó đặt xuống đất: “Tỉnh ngủ đi nào."

"Gào!" Báo tuyết nhỏ há to miệng, âm cuối của tiếng kêu chuyển thành một cái ngáp.

Lâm Thiên Du đứng dậy hoạt động cánh tay một chút, trước tiên dập tắt đống lửa.

Những món thịt đã nấu chín, chỉ cần mở lớp lá cây bọc ra là có thể ăn trực tiếp đều được cho vào ba lô.

Những thứ còn sống thì dùng ván gỗ mang về.

Cô gói riêng cá hun khói và nấm ra, cuối cùng còn lại hai thứ không đủ lá cây để gói, dứt khoát cầm trên tay vừa đi vừa ăn.

Cây cối gần đây gần như bị vặt trụi hết rồi.

Lúc mới đến cành lá còn khá sum suê, bây giờ trơ trụi như cây rụng lá sau mùa thu vậy.

Hộp cơm đựng canh nấm thịt bò đậy nắp lại cầm trong tay, bên trong toàn nước canh, nếu cho vào ba lô, lỡ lúc đi đường không cẩn thận bị lắc, đổ ra ngoài thì cái ba lô coi như bỏ.

Còn cả thức ăn hun khói bên trong nữa, ngấm nước canh thịt bò lại phải làm lại từ đầu.

Để cho chắc ăn cứ cầm thế này thôi.

Còn về chim cánh cụt nhỏ...

Lâm Thiên Du do dự không biết có nên gọi nó đang ngủ dậy không.

Đống lửa tắt rồi mà vẫn chưa tỉnh, chắc là vẫn đang áp sát vào hơi ấm còn sót lại để sưởi ấm.

Chim cánh cụt lớn lúc này đi tới, đứng cách đó không xa đối mặt với Lâm Thiên Du.

Không nói gì, nhưng ánh mắt tình cha như núi này, Lâm Thiên Du cũng có thể hiểu được phần nào.

Chỉ thấy chim cánh cụt trưởng thành nhân lúc chim cánh cụt nhỏ không để ý, lao tới mổ một cái vào đầu, chim cánh cụt nhỏ ngơ ngác, mắt mới mở được một nửa thì cơ thể đã lơ lửng trên không.

Chim cánh cụt trưởng thành cắp được con rồi quay đầu bỏ chạy, không đánh tại chỗ, có lẽ sợ Lâm Thiên Du ngăn cản, nên mang về nhà đánh.

Chim cánh cụt nhỏ bị cắp đi lắc lư, còn chưa tỉnh hẳn đã sắp bị lắc choáng váng rồi.

Đôi cánh trước ngắn ngủn của chim cánh cụt trưởng thành dang ra, không trượt đi mà dùng hai chân chạy trên đất, hết trái lại phải, giống như con lật đật đứng dậy chạy về phía trước vậy.

[Tình cha như núi... lở.]

[Ha ha ha, đứa nhỏ này mỗi trận đòn đều ăn không oan.]

[Phải đánh, lỡ lần sau nó rủ rê đám chim cánh cụt nhỏ trong bầy chạy đi xem cá voi sát thủ thì sao? Đại Bạch có khi còn chưa ăn qua loại hạt dưa nhỏ thế này.]

Cáo Bắc Cực nghiêng đầu, động vật quá năng động rất dễ bị nó coi là mục tiêu săn bắt.

Lâm Thiên Du nửa ngồi xổm xuống, ôm cổ cáo Bắc Cực, thuận tay xoa xoa đuôi nó.

"U u..." Lâm Thiên Du tới gần, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của cáo Bắc Cực, nó vẫy vẫy chóp đuôi, thân mật ngẩng đầu dụi vào má cô.

Đuôi của cáo rất nhạy cảm, dày đặc dây thần kinh, sự tiếp xúc của con người sẽ khiến cáo cảm thấy khó chịu, nếu chưa được sự cho phép của cáo mà bạn sờ đuôi nó, trên tay có thể sẽ nhận được một hàng dấu răng, cắn thủng cả da bạn.

Nhưng Tuyết Cầu thì chỉ hận không thể tự cắp đuôi mình đưa cho cô xoa, sự gần gũi qua tiếp xúc này Tuyết Cầu rất thích.

Đồ đạc đều đã dọn dẹp xong, cuối cùng thả lưới cá xuống.

Kiểm tra lại đống lửa, đảm bảo sau khi dập tắt ban nãy nó không cháy lại, Lâm Thiên Du lúc này mới vung tay một cái: “Đi thôi, về nhà nào."

Hôm nay phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, những con vật nhỏ bình thường luôn thích chạy ra ngoài nghe thấy về nhà cũng lần lượt đứng dậy.

"Gào gừ!"

Xung quanh căn cứ vô cùng yên tĩnh.

Trời tối rồi, nếu không có hoạt động gì cần thiết, toàn thể tham gia, các khách mời đều sẽ ở trong nhà băng của mình.

Lâm Thiên Du về hơi muộn, nhưng nhà băng của Phong Tĩnh Dã, ống khói không thấy khói bốc lên, người ở trong nơi trú ẩn để giữ ấm đều sẽ đốt lửa tăng nhiệt độ.

Nói cách khác, Phong Tĩnh Dã vẫn chưa về.

Cô vốn định đi ngang qua tiện tay đặt thức ăn mang về cho Phong Tĩnh Dã xuống, nhưng khổ nỗi Tuyết Đoàn vẫn luôn đi bên phải cô lại linh hoạt đổi hướng, ngăn cách cô và nhà băng của Phong Tĩnh Dã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK