Yết hầu của Thương Dục Hoành khẽ lăn, cảm xúc dường như có chút trầm xuống.
Tang Vãn cảm nhận được điều đó, lập tức đặt đũa xuống, vòng tay ôm lấy eo anh.
Từ thời trung học, Thương Dục Hoành đã chọn sống nội trú. Cha anh là người tính khí thất thường, cứ uống rượu say là đánh đập người nhà. Mẹ kế cũng chính là mẹ của Hàn Thanh Đại chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng. Bà từng ly hôn một lần, bà nghĩ nếu ly hôn lần nữa sẽ bị họ hàng chê cười nên đành im lặng chịu đựng.
Một đêm như bao đêm khác, cha Thương đầu tư thất bại, ông ta về nhà thấy mẹ con Hàn Thanh Đại ăn cơm trước mà không chờ mình, ông ta lập tức nổi trận lôi đình, bóp cổ mẹ cô lôi từ bàn ăn xuống rồi đánh đập tàn nhẫn.
Sau đó, bi kịch đã xảy ra...
Lần tiếp theo Thương Dục Hoành gặp lại Hàn Thanh Đại là trong tang lễ của mẹ cô. Cô gái từng tràn đầy khí chất, lúc ấy đã tiều tụy đến mức không còn giọt m.á.u trên môi.
Lo hậu sự xong, Hàn Thanh Đại chủ động đến trước cửa phòng Thương Dục Hoành, ngước đôi mắt vô hồn nhìn anh:
“Anh… có thể đừng ở nội trú nữa không?”
Tay anh khựng lại khi đang lấy cặp sách, vẻ mặt thiếu niên lạnh lùng. Một lát sau anh đáp: “Ở nội trú tiện cho việc học hơn.”
Đó là lần đầu tiên Hàn Thanh Đại gọi anh là “anh trai”, dù Thương Dục Hoành thấy kỳ kỳ nhưng anh đã hoàn toàn thất vọng với gia đình này và không muốn sống dưới cùng một mái nhà với người cha đó nữa.
Hàn Thanh Đại nhìn theo bóng lưng anh rời đi, chậm rãi nhắm mắt lại. Cô biết, mình vẫn phải tiếp tục chịu đựng những điều nhục nhã ấy.
Cho đến gần kỳ thi đại học, giáo viên chủ nhiệm phát hiện cô đã nhiều ngày không đến lớp, liền hỏi thăm Thương Dục Hoành. Cảm thấy có trách nhiệm, anh tranh thủ sau buổi tự học đêm quay về nhà xem thử.
Vừa mở cửa, anh nhìn thấy Hàn Thanh Đại quần áo xộc xệch nằm như cái xác trên sàn, m.á.u từ cổ tay tràn ra, tóc rối che lấp đôi mắt mở trừng trừng.
Thương Dục Hoành vứt cặp lao đến, ngoảnh lại thì thấy cha mình như vừa xong chuyện, đang kéo khóa quần.
Mày anh nhíu chặt, vớ lấy chiếc ghế đập mạnh vào đầu ông ta.
Cha anh không kịp né, bị đánh rách trán phải khâu mấy mũi.
Thương Dục Hoành chẳng thèm quan tâm, cởi áo khoác phủ lên người Hàn Thanh Đại, bế cô đưa thẳng đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra kỹ, may mắn là vết thương không quá sâu, không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng tinh thần cô thì suy sụp nặng nề.
Thương Dục Hoành cảm thấy vô cùng áy náy.
Đêm đó, anh ngồi cả đêm ngoài hành lang bệnh viện, không ngủ một chút nào. Anh nghĩ, nếu mình sớm nhận ra bất thường của cô thì anh đã sớm chuyển về nhà sống, có lẽ mọi chuyện đã không đi đến mức này.
Dù sao mẹ của Hàn Thanh Đại từng rất tốt với anh...
Nghe Thương Dục Hoành kể xong, Tang Vãn cắn môi, siết chặt vòng tay ôm anh:
“Không phải lỗi của anh, đừng tự trách mình nữa.”
Thương Dục Hoành ngồi ngay ngắn, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng nơi Hàn Thanh Đại đang ở. Anh chỉ mong có thể giúp cô sớm thoát khỏi ám ảnh đó, trở lại là một siêu mẫu hay cười hay nói như xưa.
“Ăn cơm đi.” Anh cúi đầu xoa đầu cô, giọng đầy cưng chiều.
Kỷ Tô bĩu môi: “Còn ăn gì nữa, ăn cơm chó đủ rồi.”
Tang Vãn cười toe toét, tiếp tục vùi mặt vào lòng anh. Cô thấy trong vòng tay Thương Dục Hoành có một cảm giác an toàn đặc biệt, một khi ôm vào rồi thì chẳng muốn buông ra nữa.
…
Tại bộ phận thương hiệu của Mỹ Ích, mọi người đang họp thì thấy vài cảnh sát đi ngang qua, cả đám tò mò ngó đầu ra hóng hớt.
Nhóm tám chuyện lập tức lan truyền tin tức Hạ Tuyên bị cảnh sát đưa đi.
Có vẻ mọi chuyện đã đảo chiều. Hóa ra Hạ Tuyên phạm nhiều tội, chẳng qua trước đó Thương Dục Hoành không tố cáo là vì đang âm thầm thu thập chứng cứ.
Ba ngày sau, Hạ Tuyên công khai xin lỗi Tang Vãn, nói mấy video trước đó đều là do AI ghép, gây tổn hại đến cô, bản thân ông ta cảm thấy rất áy náy.
“Vãn Vãn à, tôi biết mà, cô trong sáng vô tội.”
“Đúng vậy, Vãn Vãn của chúng ta giỏi giang như vậy, làm sao có thể đi đường tắt. Cô ấy có ngày hôm nay là nhờ nỗ lực của chính mình!”
Tang Vãn ngồi ở bàn làm việc, nghe thấy thái độ mọi người thay đổi 180 độ, chỉ biết khẽ nhếch môi.
Thật là thứ gió chiều nào theo chiều nấy.
Cô biết chắc chắn là Thương Dục Hoành đã ra tay giúp mình, liền vội tìm cớ đến văn phòng anh.
Thư ký cũng không còn ngạc nhiên nữa, thấy cô đến là tự giác để lại không gian riêng cho hai người.
“Lại là anh giúp em đúng không?” Tang Vãn cố tình ngồi lên bàn làm việc, cụp mắt hỏi.
Thương Dục Hoành không nhìn cô, vẫn chăm chú xử lý công việc.
Biết anh sắp ký văn bản, Tang Vãn cố tình thừa cơ giấu bút máy đi.
Anh tìm mãi không thấy, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt đắc ý của cô, lập tức hiểu ra.
Thương Dục Hoành không nói gì, chìa tay ra.
“Sao vậy?” Tang Vãn giả vờ ngây thơ, tay còn lại đặt lên tay anh.
“Trả đây.” Giọng anh trầm thấp, khàn khàn như gió lướt qua tai.
Tang Vãn nhấc chân gác lên quần âu của anh, cười nịnh: “Trả cái gì?”
Hôm nay cô mặc bộ đồng phục đen ôm sát, đi giày cao gót đỏ đậm, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh ý cười.
Động tác mê hoặc như vậy, làm sao đàn ông bên kia chịu đựng nổi nhưng Thương Dục Hoành lại như không hề bị ảnh hưởng.
“Đừng cố khiêu khích anh.” Thương Dục Hoành khẽ cười, đứng dậy, hai tay chống lên bàn.
Tư thế đó khiến Tang Vãn hoàn toàn bị anh bao vây trong lòng, không khí xung quanh dần trở nên mờ ám.
“Vậy... anh muốn bị khiêu khích không?” Cô đột nhiên kéo phăng cà vạt anh rồi chủ động hôn lên môi anh.
Hậu quả của sự nghịch ngợm ấy là sáng hôm sau Tang Vãn tỉnh dậy, eo đau nhức, chân mềm nhũn, suýt nữa không xuống nổi giường.
Nhưng công việc buổi chiều vẫn phải tiếp tục, cô lê tấm thân mệt mỏi trở về phòng làm việc, vừa hay nghe thấy Sài Thanh Oánh đang gọi điện hẹn bạn cuối tuần đi chơi.
“Đi leo núi không?”
“Không muốn leo núi.” Sài Thanh Oánh lắc đầu nguầy nguậy: “Hơn nữa chúng ta là hai cặp đôi mà, phải đi đâu lãng mạn chứ, như ra biển ngắm sóng biển chẳng hạn.” Cô ta nói với vẻ mơ màng, chống cằm mộng mơ.
“Tưởng tượng thử đi, đến lúc đó cả nhóm ngồi trên bãi cát, uống chút rượu, nghe nhạc du dương. Ôi, tớ thấy như đã ra biển rồi!” Giọng cô ta vui vẻ phấn khích.
Tang Vãn ngẫm nghĩ một chút, rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Thương Dục Hoành:
Mạc Đạo Tang Dương Vãn: [Cuối tuần mình đi ngắm biển nhé?]
Thương Dục Hoành trả lời rất nhanh: [Cuối tuần anh có hẹn rồi.]
Tang Vãn đang háo hức bỗng như bị dội một gáo nước lạnh, bực bội gõ tin: [Hủy đi!]
Thương Dục Hoành nhếch môi cười: [Được.]
Cô bị trêu rồi sao?
Tang Vãn hiểu ra ngay, Thương Dục Hoành rõ ràng là cố tình!
Mạc Đạo Tang Dương Vãn: [Anh cố ý đúng không, anh làm gì có cái hẹn nào!]