• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng của Thương Dục Hoành mang theo cơn giận, trong mắt phủ đầy tia đỏ như máu.

Tang Vãn cắn môi, ngẩng đầu nhìn thấy là anh thì nét mặt vẫn lạnh nhạt, không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Cô như một hồn ma lang thang, chống tay xuống đất đứng dậy, nhặt chiếc túi bị rơi và quay người bỏ đi.

Những ngày sau đó, Tang Vãn vẫn không từ bỏ việc điều tra cái c.h.ế.t của cha mình. Nhưng cô phát hiện ra rằng trong công ty, cái tên Tang Cảnh Tư bị cấm nhắc tới, kể cả là những cộng sự cũ của cha cô, điều này khiến cô vô cùng đau đầu.

Dự án mới của Đỗ Hùng đã bước vào giai đoạn khảo sát, Tang Vãn được chỉ định tiếp nhận dự án này. Cô không hiểu rõ trong hồ lô của Đỗ Hùng đang giấu thuốc gì.

Có lẽ vì hắn ta biết lần trước cô đã bỏ phiếu cho Thương Dục Hoành nên giờ cố tình lấy dự án này ra để đè ép cô một phen.

Nếu hoàn thành suôn sẻ thì không sao, còn nếu thất bại, cô đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bị sa thải.

Nhưng đã là chỉ định từ đích thân Đỗ Hùng thì nhất định trong đó có bẫy.

Hiện tại, chuỗi cửa hàng Mỹ Ích ở thành phố Giang Minh ngày càng nhiều, dự án mới lần này cũng bao gồm việc tiếp tục mở rộng chi nhánh. Tang Vãn theo đúng địa điểm chỉ định, đích thân đến kiểm tra tình hình thi công.

Gần đây, quá nhiều chuyện khiến Tang Vãn mệt mỏi rã rời. Sau khi trò chuyện sơ qua với chủ cửa hàng, cô dự định đến điểm tiếp theo.

Vừa bước ra khỏi cửa tiệm, từ cửa sổ tầng hai đột nhiên có vật gì đó rơi xuống như một mũi tên.

Lúc đó, cô đang cúi đầu trả lời tin nhắn khách hàng nên không hề nhận ra động tĩnh trên cao.

Tấm bê tông rơi xuống, trúng ngay vào lưng cô. Tang Vãn bị đẩy mạnh về phía trước và ngã gục xuống đất.

Bệnh viện trung tâm thành phố Giang Minh

Khi Hạ Ly và Thịnh Sơ nhận được điện thoại chạy đến, Thương Dục Hoành đã chờ sẵn ngoài phòng phẫu thuật.

“Anh chăm sóc cô ấy kiểu gì vậy hả?” Thịnh Sơ túm cổ áo Thương Dục Hoành, giáng cho anh một cú đ.ấ.m mạnh.

Khoé môi Thương Dục Hoành rướm máu, anh nghiêng đầu, dùng ngón cái lau vệt máu, không nói một lời.

“Thương Dục Hoành, tôi nói cho anh biết, nếu anh dám đối xử không tốt với cô ấy, tôi sẽ giành cô ấy lại bất cứ lúc nào.” Thịnh Sơ đ.ấ.m mạnh vào tường, ánh mắt tóe lửa.

Thấy tình hình mất kiểm soát, Hạ Ly vội vàng can ngăn: “Thịnh Sơ, cậu đừng kích động, nghe xem bác sĩ nói gì đã.”

Rốt cuộc Thịnh Sơ cũng nhịn xuống, liếc Thương Dục Hoành một cái, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Thương Dục Hoành bước tới một góc hành lang yên tĩnh, gọi điện thoại.

“Dục Hoành à? Hiếm khi cháu gọi cho cậu, tìm cậu có chuyện gì vậy?” La Vô cười cười, giọng khách khí.

Thương Dục Hoành không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Là do ông làm sao?”

“Cái gì là do cậu làm?” La Vô tỏ vẻ ngơ ngác.

Thương Dục Hoành cười lạnh: “Người ta đã khai rồi, ông còn định diễn cho ai xem nữa?”

Thực chất, anh chỉ đang đánh cược về tai nạn lần này của Tang Vãn, anh chỉ có suy đoán nên mới gọi để thử nước.

Quả nhiên, La Vô khựng lại một giây, rồi thở dài: “Cháu đang thử cậu à? Cậu đây một lòng hành thiện, sao có thể để người dùng bê tông đi đập cháu dâu mình chứ? Chỉ là trùng hợp thôi.”

Không khí lập tức trở nên nặng nề.

La Vô biết mình bị gài bẫy, không giả bộ nữa, gương mặt trở nên hung ác: “Là tao thì sao?”

“Vì sao ông phải làm hại một cô gái tay không tất sắt?” Giọng Thương Dục Hoành lạnh như băng.

 

 

La Vô cười nham hiểm: “Nó cản đường tao! Nếu nó ngoan ngoãn ở lại Mỹ Ích thì tốt rồi, lại cứ thích điều tra cái c.h.ế.t của cha mình, chẳng phải rất đáng c.h.ế.t sao?”

“Dục Hoành, cậu làm vậy cũng vì cháu thôi. Cậu và dì cháu không có con, sau này cơ nghiệp này chẳng phải là của cháu cả sao?” Giọng ông ta chuyển sang dụ dỗ.

Thương Dục Hoành trầm ngâm, một tay chống lên tường, giọng trầm thấp: “Vậy ông muốn gì mới chịu buông tha cho em ấy?”

“Chỉ cần nó đừng chạm vào giới hạn của cậu nữa, đừng điều tra nữa.” Ý ông ta rất rõ ràng.

Sau một hồi im lặng, vì sự an toàn của Tang Vãn, Thương Dục Hoành đành thỏa hiệp: “Được, tôi giúp ông.”

Chuyện tấm ảnh lần trước có vẻ đã bị ông ta phát hiện. Dù sau đó anh đã đặt chúng về lại chỗ cũ như chưa từng xảy ra nhưng có vẻ vẫn muộn một bước.

“Dục Hoành chịu giúp cậu, cậu thật sự cảm thấy an ủi. Nhưng không biết là cháu có thật lòng không thôi.” La Vô thở dài, cười lạnh mấy tiếng.

Cúp máy xong, Thương Dục Hoành mặt mày u ám trở lại phòng bệnh.

Tang Vãn đã được chuyển về phòng bệnh thường, bác sĩ nói không bị thương nặng nhưng cần theo dõi thêm một thời gian.

Trong phòng, Tang Vãn nằm sấp trên giường với dáng vẻ hơi buồn cười. Hạ Ly gọt táo, còn Thịnh Sơ kể chuyện cho cô nghe.

Cửa mở, Thương Dục Hoành đứng ở ngưỡng cửa, chần chừ không biết có nên bước vào.

“Thương tổng?” Hạ Ly đặt d.a.o gọt xuống, gọi anh: “Đừng đứng đó nữa, vào đi.”

Thương Dục Hoành buông tay khỏi tay nắm cửa, sải bước vào. Đến bên giường, anh hỏi: “Còn đau không?”

Tang Vãn quay mặt đi, không muốn nhìn anh, giọng rầu rĩ: “Ly Ly, tớ đói rồi.” Giọng điệu còn mang theo chút nũng nịu.

Hạ Ly trao ánh mắt ra hiệu cho Thịnh Sơ, bảo anh ra ngoài mua đồ ăn. Dù không cam lòng, Thịnh Sơ vẫn phải đi.

“Thương tổng, anh ngồi với cậu ấy nhé, tôi đi lấy thuốc.” Hạ Ly chủ động tạo không gian riêng cho hai người.

Thương Dục Hoành gật đầu, hiểu ý:

“Ừ.”

Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, không nói gì, chỉ yên lặng ngồi đó.

Tang Vãn không nghe thấy tiếng động, cứ tưởng anh đã rời đi. Cô từ từ quay đầu lại, vừa quay liền chạm vào đôi mắt sâu hun hút của anh.

“Em muốn nghỉ ngơi, không muốn nhìn thấy anh.” Cô cau mày, giọng khó chịu.

Thương Dục Hoành không tức giận, kéo chăn đắp cho cô: “Những sự thật em muốn biết, để anh giúp em điều tra.”

Gương mặt Tang Vãn thoáng sững lại – chẳng lẽ anh vẫn luôn biết điều gì đó, bao gồm cả chuyện cô cố ý tiếp cận anh?

 

 

“Có một điều kiện.” Anh bắt chéo chân, giọng nhàn nhạt.

“Điều kiện gì?” Giọng cô cũng bình tĩnh trở lại.

Thương Dục Hoành nhếch môi, chìa tay ra trước mặt cô: “Không được chặn anh nữa.”

“Đó là anh đáng bị như vậy mà! Ai bảo anh...”

Tang Vãn tức đến mức vung tay định đánh nhưng vì khoảng cách quá xa nên chỉ có thể quơ quơ trong không trung.

Tối hôm đó cô thực sự mất kiểm soát, mà người đàn ông này thì lại không chịu nói gì nên cô mới dùng cách trẻ con đó để trả đũa.

Cô còn tưởng với loại người như Thương Dục Hoành, cô không nhắn thì anh sẽ chẳng bao giờ biết mình bị chặn.

Hóa ra anh đã từng nhắn tin cho cô.

“Anh đã nhắn tin cho em à?” Tang Vãn ngập ngừng hỏi thử.

Thương Dục Hoành nhướng mày: “Chẳng lẽ không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK