• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lúc đó cha cũng chẳng hiểu cái gì gọi là hot search, chỉ biết họ hàng thi nhau gọi điện đến chửi mắng cha, nói cha làm mất mặt tổ tiên.” Tang Cảnh Tư thở dài đầy bất lực: “Nhìn độ hot mỗi lúc một tăng, cha chỉ mong dùng tiền để nhanh chóng giải quyết. Nhưng chính vào hôm đó, kho hàng lại bất ngờ bốc cháy. Nếu không có Thương tổng có mặt tại hiện trường hôm đó, chắc cha đã mất mạng rồi.”

Nhắc đến chuyện này, Tang Cảnh Tư nước mắt giàn giụa, ông quay người lại, quỳ xuống trước mặt Thương Dục Hoành dập đầu cảm ơn.

Thương Dục Hoành vội vàng kéo ông dậy, bị hành động đó làm cho kinh ngạc:

“Chỉ là việc nhỏ thôi.”

Mắt Tang Vãn đỏ hoe, lúc này mới hiểu được vì sao hôm xảy ra cháy, Thương Dục Hoành lại có mặt ở đó.

Vì là cháy lớn, t.h.i t.h.ể không thể nhận dạng nên mọi người cứ thế cho rằng người c.h.ế.t chính là cha cô.

“Sau khi được cứu, cha liền lẩn trốn. Không ngờ dư luận lại hướng hết về phía cha. Cha biết rõ nếu quay về sẽ chỉ mang lại rắc rối cho mẹ con con và Kim Sâm nên dứt khoát biến mất. Những năm qua cha không sống uổng phí. Cha âm thầm điều tra những việc mờ ám của La Vô, cũng nhờ sự giúp đỡ hết mình của Thương tổng đây.” Tang Cảnh Tư bình tĩnh kể lại tất cả những gì ông trải qua trong thời gian mất tích, Tang Vãn nghe xong, khoé mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.

Cô ngẩng đầu nhìn Thương Dục Hoành, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt không biểu cảm.

“Vãn Vãn, mau đến cảm ơn Thương tổng đi. Từ nay cậu ấy chính là ân nhân của nhà họ Tang chúng ta.” Tang Cảnh Tư kéo cô gái vẫn còn ngẩn người lại, bắt cô cùng quỳ xuống trước mặt Thương Dục Hoành.

Tang Vãn chỉ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng nhưng lại không tiện từ chối.

Thương Dục Hoành thấy vậy liền quỳ một chân xuống trước, đỡ lấy tay cô, kéo cả hai cha con đứng dậy. Tang Vãn khẽ cắn môi, trong lòng dâng lên một tia ấm áp.

Mọi chuyện đã nói xong, Tang Vãn định đưa cha về nhà. Cô nghĩ nếu mẹ và em trai biết cha vẫn còn sống thì họ nhất định sẽ vui mừng khôn xiết. Nghĩ vậy, cô không quay đầu lại, thân mật khoác tay cha rời khỏi phòng.

Trước mặt cha, cô mãi mãi là cô công chúa nhỏ không chịu lớn.

Thương Dục Hoành khẽ cười nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên đã cắt đứt dòng suy nghĩ đang trôi dần xa của anh.

“Thương Dục Hoành, mày dám đùa giỡn với tao à?!” Giọng nói giận dữ của La Vô vang lên qua đầu dây bên kia.

Thương Dục Hoành nhíu mày, bật cười lạnh: “Ông vượt ngục rồi à?”

La Vô siết chặt điện thoại, xung quanh có vài cảnh sát đang chờ ông ta cúp máy.

“Thương Dục Hoành, tại sao mày lại giúp hắn?” Giọng La Vô lạnh lẽo: “Tao là cậu của mày đó, không giúp tao thì thôi, lại còn giúp đỡ người ngoài hãm hại tao? Có phải con tiện nhân Tang Vãn bỏ bùa mê cho mày không?! Mày cứ đợi đấy! Tao ra được sẽ cho mày biết tay!”

Ngược lại, Thương Dục Hoành vẫn lạnh nhạt, tiện tay vứt chiếc áo khoác ướt sang một bên. Áo sơ mi trắng bị nước mưa làm ướt dính sát vào người, để lộ cơ bắp rõ ràng.

“Chờ ông.” Anh thong thả thốt ra hai chữ.

Ánh mắt La Vô lóe lên nghi ngờ. Cảnh sát bên cạnh đã bắt đầu thúc giục.

Ông ta không chỉ buôn lậu, gây rối thị trường mà còn cấu kết với các tổ chức nước ngoài để bán thông tin công dân, lập công ty ma để lừa đảo... Bất kỳ tội nào trong số đó cũng đủ để ông ta vào tù mọt gông, vậy mà còn mơ tưởng đến việc ra ngoài.

Sau khi cúp máy, Thương Dục Hoành nằm xuống giường, xoa trán mệt mỏi. Người anh có hơi sốt nhưng anh chẳng buồn đi tắm, cứ thế thiếp đi.

Tang Vãn vừa ra khỏi sảnh khách sạn thì phát hiện không thấy điện thoại, nhớ lại chắc là để quên trong phòng.

Cô báo với cha một tiếng rồi quay lại.

 

 

Cửa phòng khách sạn không đóng chặt, Tang Vãn nhíu mày, thầm trách người này không biết đóng cửa gì cả.

Phòng tối om, rèm kéo kín, cô thở dài, mò mẫm bật đèn.

Ánh sáng bật lên khiến Thương Dục Hoành khẽ chớp mắt vài lần, dường như không quen với ánh sáng mạnh.

“Thương Dục Hoành?” Tang Vãn phát hiện điện thoại trên giường nhưng lại kinh ngạc khi thấy anh đang nằm đó.

Giọng cô vẫn khá nhẹ nhàng nhưng người trên giường không hề phản ứng gì.

Nghĩ đến việc tối nay anh đã giúp đỡ rất nhiều, bao thành kiến dần tan biến. Tang Vãn cúi người, ngón tay mềm mại khẽ lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt anh, cô chỉ dám làm vậy khi anh ngủ say.

Thật ra mấy năm qua, Tang Vãn chưa từng buông bỏ anh hoàn toàn. Có lẽ vì mối tình đầu quá mãnh liệt khiến những lần đi xem mắt sau này cô đều không thể hài lòng.

Mẹ luôn nói cô quá kén chọn nhưng chỉ Tang Vãn mới hiểu rõ, từng có được điều tốt nhất rồi thì rất khó mà chấp nhận một người tầm thường.

Thương Dục Hoành bất ngờ nhíu mày thật sâu rồi mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Tang Vãn vẫn giữ tư thế cúi sát bên anh, tay dừng giữa không trung, hơi lúng túng.

“Em… Em chỉ đến lấy điện thoại…” Rõ ràng chẳng làm gì sai nhưng mặt cô lại đỏ ửng.

Cô chống tay định rời đi nhưng đã muộn.

Thương Dục Hoành vươn tay ôm lấy eo cô, dùng chút lực kéo cô sát lại, hai cơ thể dính chặt vào nhau.

Tang Vãn vùng vẫy muốn thoát ra.nhưng tay anh lại càng siết chặt hơn.

Cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng từ lồng n.g.ự.c anh, Tang Vãn mới nhận ra:

“Anh đang sốt! Mau đến bệnh viện đi!”

Cô không chống cự nữa, nhẹ giọng khuyên anh.

Thương Dục Hoành mỉm cười, tay áp lên gáy cô, kéo hai người lại gần nhau đến mức không còn khoảng cách.

 

 

Giọng anh khàn khàn, quyến rũ đến mê hoặc: “Quan tâm anh đấy à?”

“Đến nước này mà còn đùa được!” Tang Vãn thật sự bó tay, siết tay lại đ.ấ.m lên n.g.ự.c anh vài cái.

Thương Dục Hoành nghiêng đầu tìm môi cô, linh hoạt tách môi ra, hôn sâu. Tang Vãn dần nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở, cảm nhận tất cả những gì thuộc về anh.

Cửa phòng không đóng chặt. Tang Cảnh Tư đứng ngoài, nhìn tất cả qua khe cửa, ánh mắt ông có chút lạnh lẽo.

“Bây giờ thì đi bệnh viện được chưa?” Tang Vãn đẩy anh ra một chút, tay lau vội khoé miệng.

Thương Dục Hoành mím môi, đôi mắt thâm sâu: “Em ghét bỏ anh sao?”

Nếu nghe kỹ, còn có thể nhận ra trong giọng nói anh mang theo chút uỷ khuất và nũng nịu.

Tang Vãn cũng lần đầu thấy bộ dạng như thế của anh, bỗng nổi hứng trêu chọc. Cô đưa tay nâng cằm anh, giọng pha lẫn trêu ghẹo: “Đúng đó, em chê anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK