• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biết Thương Dục Hoành lại sắp đi công tác, Tang Vãn đã làm thủ tục xuất viện sớm. Cô đề nghị sẽ giúp anh thu dọn hành lý.

Căn hộ nhỏ mà Thương Dục Hoành thường ở nằm ngay đối diện công ty, băng qua đường là tới. Từ bệnh viện đi ra, cô đến thẳng nhà anh.

 

 

Lúc này, Thương Dục Hoành vẫn chưa tan làm. Tang Vãn nhập mật khẩu rồi vào nhà, vừa đặt đồ xuống, cô đã cảm thấy mùi thuốc khử trùng trên người mình nồng quá, khó chịu vô cùng.

Dù sao cũng đã mang quần áo theo, chi bằng tắm luôn ở đây.

Nghĩ vậy, Tang Vãn không nghĩ nhiều, mang dép đi vào phòng tắm.

Tắm xong mới nhận ra quên mang quần áo vào. Nhưng ngoài kia lại không có ai, cô đành quấn khăn tắm, chân trần bước ra ngoài.

Bàn chân trắng mịn dẫm lên sàn, mỗi bước đi đều để lại dấu nước trên nền gỗ.

Tang Vãn ngồi xổm bên vali, một tay giữ khăn tắm, một tay lục tìm quần áo. Bất chợt, tiếng mở khóa vang lên sau lưng khiến cô giật mình, bàn tay siết chặt lấy đống quần áo.

Cô không ngờ Thương Dục Hoành lại về sớm đến vậy, cuống cuồng định quay về phòng tắm thay đồ.

Nhưng vừa quay người lại, đã thấy ánh mắt đen thẫm của Thương Dục Hoành. Ngón tay anh vẫn đang cầm tay nắm cửa, nét mặt bình thản như mọi khi.

“Tại người em toàn mùi thuốc khử trùng, em chỉ định mượn phòng tắm tắm một chút. Nhưng tắm xong lại phát hiện quên mang quần áo vào nên em mới...” Tang Vãn cố gắng giải thích nhưng càng nói càng lắp bắp, càng thấy không ổn.

Thương Dục Hoành sải bước đi vào, thay dép ngay ở cửa, khẽ cong môi cười: “Đúng là giấu đầu lòi đuôi.”

Tang Vãn đôi khi hơi cố chấp, chuyện mình chưa làm mà bị người khác hiểu lầm thì nhất định phải giải thích cho rõ. Nên lúc này, cô quên cả chuyện đang quấn khăn tắm, tức giận bước tới trước mặt anh, mặt lạnh đi: “Em không nói dối anh, em đã nói là em quên mang quần áo rồi mà.”

“Hơn nữa, làm sao em biết được anh lại về sớm thế...” Giọng cô nhỏ dần, gần như không nghe thấy.

Thương Dục Hoành nhíu mày khẽ cười, giọng lười biếng: “Chứ không thì em còn định quá đáng đến mức nào?”

“Không được nói nữa!” Tang Vãn bỗng nhón chân, vội đưa hai tay lên bịt miệng anh.

Thế nhưng giây sau, khăn tắm tuột xuống, Tang Vãn hoảng hốt hét lên một tiếng, vội ngồi xổm ôm chặt lấy người.

Xấu hổ đến mức muốn độn thổ!

Thương Dục Hoành đứng đó nhìn cô từ trên cao, môi vẫn vương nụ cười. Sau đó anh đi tới bên cửa sổ, từ tốn kéo rèm lại.

Trong phòng lập tức chìm vào bóng tối. Tang Vãn đưa tay ra với lấy chiếc khăn tắm bị anh đá văng ra xa, nhưng không với tới. Cảm giác xấu hổ như muốn g.i.ế.c người.

“Tiết kiệm sức đi.” Thương Dục Hoành cởi áo khoác, cúi người bế cô lên khỏi sàn.

“Giữa ban ngày ban mặt anh định làm gì hả!” Tang Vãn hoảng hốt. Cô không hề có ý đó, cô chỉ muốn giúp anh dọn hành lý thôi!

Thương Dục Hoành đá bật cửa phòng ngủ, một tay tháo cà vạt, giọng nói nhàn nhã: “Em tự dâng đến cửa, em không trách anh chứ?”

Vừa đặt cô xuống giường, Tang Vãn đã quấn người trong chăn. Trong chăn vẫn còn lưu lại hương thơm quen thuộc từ người anh.

“Em đã nói là em chỉ tới để giúp anh dọn hành lý thôi mà.” Giọng cô từ trong chăn vọng ra.

Thương Dục Hoành chẳng buồn để ý, kéo chăn ra, nắm lấy cổ tay cô, dùng cà vạt nhẹ nhàng trói lại. Làn da trắng nõn của cô lập tức ửng đỏ vì ma sát.

“Đừng...” Cô hơi chống cự, không quen kiểu ‘chơi đùa’ kỳ lạ thế này.

Thương Dục Hoành cúi người, hai tay chống bên người cô, dùng giọng nhẹ nhàng dụ dỗ: “Không muốn thử cảm giác kích thích à?”

Đối diện với gương mặt tuấn tú ấy, Tang Vãn không nói được lời từ chối, chỉ cắn môi, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

 

 

Lúc đó, cô mới thật sự cảm nhận được sự trái ngược nơi anh. Thương Dục Hoành trên giường và Thương Dục Hoành ngoài đời như hai người hoàn toàn khác nhau.

Có rất nhiều lần, cô nhớ lại từng khoảnh khắc giữa hai người. Cô nhận ra anh đã thay đổi. Anh không còn lạnh lùng như trước, mà dường như có thêm vài phần ấm áp.

Rõ ràng là định đến giúp anh thu dọn hành lý, kết quả lại bị anh “thu dọn” một trận, Tang Vãn cạn lời.

Lúc tỉnh dậy đã bảy giờ tối, vì muốn giữ thể diện một chút, Tang Vãn cố gắng chống đỡ cái thân thể mệt mỏi để giúp anh dọn hành lý đi công tác.

Mở cửa tủ quần áo, cô lấy từng chiếc áo ra so lên người anh, Thương Dục Hoành một tay đút túi, vô điều kiện phối hợp.

“Sao áo sơ mi của anh toàn đen với trắng thế?” Tang Vãn bĩu môi, bỗng muốn thấy anh mặc màu hồng: “Em mua cho anh một cái áo hồng nhé? Được không?”

“Thẩm mỹ của em đúng là tệ hại.” Thương Dục Hoành từ chối thẳng thừng không chút do dự.

Tang Vãn phồng má, đưa tay nâng mặt anh lên, làm nũng: “Mặc cho em xem mà ~ Được không, được không nào?”

“Không.” Thương Dục Hoành nhếch môi, đuôi mắt hơi nhướn lên.

Nhưng Tang Vãn cứ muốn nhìn anh mặc áo hồng, nhìn anh giống như một cục màu nổi bật, chỉ nghĩ thôi đã thấy thú vị.

“Vậy thôi, em mua cho Thịnh Sơ mặc vậy.” Tang Vãn chỉ buột miệng nói, vì thật ra vẫn chưa mua.

Bỗng nhiên, cằm cô bị nâng lên, lực tay của Thương Dục Hoành ngày càng mạnh, khiến cô đau đến rơi nước mắt.

“Tang Vãn, em có lương tâm không vậy? Mặc quần lên rồi là chối bỏ người ta luôn à?” Giọng anh pha chút giận dữ, lực tay siết cằm cô không ngừng tăng lên.

Cô ngượng chín mặt vì lời nói quá thẳng thắn của anh: “Anh... Anh nói cái gì vậy chứ…”

“Đừng giả vờ ngây thơ nữa. Hay là ngủ thêm lần nữa?” Thương Dục Hoành khẽ nhếch môi, cười trêu.

Tang Vãn mím môi, biết anh nói thật, đành dịu giọng: “Em chỉ nói đùa thôi mà, em chưa mua áo, anh thật nhỏ mọn!”

Nghe xong, anh mới buông tay khỏi cằm cô.

Sau khi dọn xong hành lý, Tang Vãn đẩy vali đến trước mặt anh, vỗ tay tự hào: “Sau này nếu anh lấy em thì em cũng xem như là người vợ đảm đang chứ nhỉ.”

Chuyện kết hôn vốn xa vời với cô, nhưng từ khi quen Thương Dục Hoành, đêm nào cô cũng tưởng tượng ra cảnh đó.

“Muốn cưới anh à?” Thương Dục Hoành bật cười nhưng giây sau gương mặt lại nghiêm túc hẳn: “Sớm dẹp ý nghĩ đó đi.”

“Tại sao?” Tang Vãn cố gắng gượng cười, giọng khẽ khàng.

Anh hạ mí mắt, nhìn chiếc vali đã được sắp xếp gọn gàng, lòng rối như tơ: “Vì anh là kiểu người không kết hôn.”

Người không kết hôn?

Đó là lý do để từ chối cô sao?

“Nhưng chẳng phải thời gian trước anh còn bị gia đình giục đi xem mắt sao? Anh...”

Nói đến đây, Tang Vãn chợt hiểu ra. Thì ra anh phản cảm chuyện xem mắt đến vậy, bởi vì anh là người không muốn kết hôn.

Thật là nực cười...

Tang Vãn có cảm giác bị đùa cợt, cô ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, cười lạnh:

“Thì ra trước giờ anh đều đang lừa em? Thương Dục Hoành, anh có trái tim không? Lần này đến lần khác đùa giỡn em, anh thấy vui lắm à? Nếu không thích em thì đừng dùng lý do nực cười như thế để chối bỏ. Không thể chia tay yên ổn được sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK