• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vãn Vãn, con... haiz... con là con gái, sao lại chủ động như vậy chứ.”

Tang Cảnh Tư lo lắng hiện rõ trên gương mặt. Ông luôn yêu thương con gái, chưa từng từ chối điều gì nhưng Thương Dục Hoành... Người này quá nguy hiểm.

Tuy rằng anh có ơn với ông, luôn âm thầm giúp đỡ. Nhưng nếu phải giao cô con gái yêu quý cho một người như thế, ông vẫn không yên tâm.

Những năm tha hương, Tang Cảnh Tư đã nhìn thấu lòng người. Chính vì hiểu rõ con người Thương Dục Hoành, ông lại càng không dễ dàng giao con gái mình cho anh ta.

Một người nguy hiểm như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì nửa đời sau của con gái phải làm sao?

“Cha, mẹ, con…” Tang Vãn không biết phải giải thích sao, mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi.

Mẹ Tang Vãn chỉ mỉm cười, không trách mắng như chồng, bà bước đến bên ông: “Anh ra ngoài với Thương tổng đi, em có chuyện muốn nói riêng với con.”

“Chào bác trai, bác gái.” Thương Dục Hoành bất ngờ nghiêm túc mở lời. Anh đứng thẳng người, cúi đầu thật sâu:

“Cháu sẽ chịu trách nhiệm với Vãn Vãn.”

Câu nói này khiến Tang Vãn choáng váng, chỉ biết làm khẩu hình: “Đừng nói bừa.”

Trước kia đâu thấy anh nói gì đến chuyện “trách nhiệm”, mọi thứ đều là hai bên tự nguyện mà...

“Tổng giám đốc Thương định chịu trách nhiệm thế nào với con bé đây?” Dù không ưng chàng rể này, nhưng Tang Cảnh Tư vẫn giữ thái độ nhã nhặn.

Thương Dục Hoành ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn ông: “Cháu sẽ cưới em ấy, kết hôn với em ấy.”

Hai chữ “kết hôn” như cây kim đ.â.m thẳng vào tai Tang Vãn, kéo cô quay về hai năm trước. Khi ấy cô hạ thấp lòng tự trọng hỏi anh có định cưới cô không nhưng anh trả lời mình không tin vào hôn nhân.

Vậy mà mới chỉ hai năm, thái độ của anh đã thay đổi hoàn toàn.

“Kết hôn với em?” Tang Vãn mím môi, như đang nghiền ngẫm ý nghĩa lời anh.

Thương Dục Hoành nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt hơi đỏ: “Vãn Vãn, đừng quên, là em chủ động trước.”

Thấy vậy, Tang Cảnh Tư và vợ cũng không tiện nói gì thêm. Tang Kim Sâm thì nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con không thích anh rể này...”

Cậu bé vẫn nhớ mối thù nhỏ, từng sợ đến không dám chơi game trong một thời gian dài.

Thương Dục Hoành liếc cậu một cái, ánh mắt đầy áp lực khiến Tang Kim Sâm lập tức ngậm miệng.

Mẹ Tang Vãn kéo chồng và con trai ra ngoài, còn nhắn tin dặn cô chuẩn bị rồi về nhà một chuyến.

Tang Vãn gãi đầu, mặt vẫn đỏ bừng, thắc mắc không hiểu sao cha cô lại biết chính xác cô ở đây.

“Thương Dục Hoành, sao cha em biết em ở đây?” Rõ ràng tối qua cô đã nhắn là sẽ qua nhà bạn ngủ.

Thương Dục Hoành lấy bộ đồ đã được sấy khô từ ghế sofa đưa cho cô nhưng khi cô định nhận, anh lại rút tay về xa hơn.

“Anh mặc cho em.” Không phải câu hỏi mà là khẳng định.

Tang Vãn thầm đảo mắt, mở chăn ra để mặc anh muốn làm gì thì làm: “Được thôi, mặc cho em!”

“Sau này cũng phải mặc cho em.” Giọng cô kiêu kỳ.

Thương Dục Hoành liếc nhìn cô, cảm giác như cô công chúa nhỏ ngày nào đã quay lại.

Anh quỳ một gối bên giường, tay nâng chiếc áo ngủ đáng yêu, cẩn thận giúp cô thay đồ: “Kết hôn với anh nhé.”

 

 

Tang Vãn lại không yên phận, tay nghịch ngợm vuốt ve phần cơ bụng anh: “Còn xem biểu hiện của anh thế nào đã.”

Thay đồ xong, cô vào nhà tắm đánh răng. Thương Dục Hoành kéo rèm cửa sổ, ánh nắng rọi vào qua lớp kính lớn.

Hai người mỗi người một việc, trông chẳng khác gì cặp vợ chồng son.

Anh lái xe chở cô về nhà, vừa đến đầu hẻm, hàng xóm đã túa ra hóng chuyện.

Trong ngày, nhà họ Tang có hai tin lớn, mấy người từng nói xấu sau lưng giờ im bặt.

 

 

Cửa xe Cayenne đen mở ra, đôi chân dài bước xuống, quần tây đen ôm gọn dáng người, áo vest chỉnh tề, ngũ quan anh tuấn đến mức không chê được điểm nào, chỉ là ánh mắt nhìn người hơi áp lực.

Thương Dục Hoành đi đến cửa xe bên phụ, mở cửa, chống một tay lên nóc xe.

Tang Vãn ngẩng cao đầu, tỏ ra rất hài lòng với hành động này.

Đột nhiên, có người trong đám đông lên tiếng: “Tang Vãn, bạn trai cháu à? Đẹp trai quá! Làm nghề gì vậy?”

Tang Vãn quay đầu, nhận ra là bà lão tóc bạc trước đây từng mỉa mai cô “không làm ăn đàng hoàng”, bỗng chốc cô muốn chọc tức bà.

Nhưng còn chưa kịp nói gì, Thương Dục Hoành đã trả lời trước: “Không phải.”

Tang Vãn không hiểu ý anh là gì, định mở miệng thì nghe anh nói tiếp, giọng chậm rãi: “Là chồng em ấy.”

Cô lập tức cúi gằm mặt vào ngực, chẳng hiểu sao ba chữ kia khiến cô xấu hổ vô cùng.

“Kết hôn lúc nào mà không báo, tụi bác còn đến chung vui nữa chứ.” Bà lão tóc bạc cười gượng, cố ý nói vậy để khỏi phải mừng cưới, bà tiếc tiền mừng.

Thương Dục Hoành quay lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn quanh đám đông, giọng thản nhiên: “Lúc tổ chức tiệc sẽ thông báo.”

Ngữ khí như đang phát biểu trong một cuộc họp.

Tang Vãn thầm nghĩ: Quả nhiên là tổng giám đốc!

Về đến nhà, Tang Cảnh Tư và vợ ngồi sát nhau trên ghế sofa, tuổi tác không làm giảm tình cảm giữa họ.

Thương Dục Hoành xách theo một đống thuốc bổ, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì hồi hộp.

Tang Vãn đứng bên cạnh anh, không được tự nhiên: “Cha mẹ, tụi con về rồi.”

“Vãn Vãn, con lên lầu trước đi.” Tang Cảnh Tư lạnh lùng nói.

Mẹ Tang Vãn gật đầu với cô, vẻ mặt điềm đạm.

Dù linh cảm rằng cha sẽ không làm khó Thương Dục Hoành nhưng Tang Vãn vẫn muốn ở lại.

“Cha, có gì mà con không được nghe sao?” Giọng cô nũng nịu.

Thương Dục Hoành đặt thuốc bổ sang một bên, ghé tai cô thì thầm: “Không tin anh sao?”

“Không phải, em chỉ muốn biết cha nói gì thôi.” Tang Vãn phản bác, còn khẽ huých anh một cái.

Tang Cảnh Tư hắng giọng, như muốn nhắc nhở cả hai đừng quá thân mật: “Vậy thì tôi nói thẳng, tổng giám đốc Thương. Tôi không đồng ý cho cậu qua lại với Vãn Vãn.”

Câu nói dứt khoát khiến Tang Vãn nhíu chặt mày: “Cha!”

Thương Dục Hoành lại không hề bối rối, chỉ không ngừng gật đầu.

“Cậu rất xuất sắc, điều đó tôi biết. Nhưng Vãn Vãn là một người bình thường. Tôi cũng biết rõ biểu hiện của nó ở công ty. Dù nó có nỗ lực theo kịp cậu thì khoảng cách vẫn còn xa.” Tang Cảnh Tư nghiêm túc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK