• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm, hai đứa tiếp tục đi.” Mẹ Tang cố gắng nén nụ cười nơi khóe môi, xoay người quay lại bếp.

Cái gì mà “hai đứa tiếp tục đi”?

Tang Vãn chỉ muốn độn thổ. Cô úp mặt vào ghế sofa, tự thuyết phục bản thân rằng tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác. Bên tai lại vang lên giọng nói điềm nhiên của Thương Dục Hoành: “Ăn cơm thôi.”

“Không ăn, em không đói.” Giọng Tang Vãn như phát ra từ trong sofa, ủ rũ và rầu rĩ.

Thương Dục Hoành bật cười khẽ, ngồi xuống cạnh cô, giọng pha chút trêu chọc: “Ngại rồi à?”

“Anh cố ý phải không?” Nghe ra hàm ý sau lời anh, Tang Vãn tức đến bật cười, vớ lấy cái gối ôm bên cạnh ném vào đầu anh.

Ngày mồng sáu Tết, đúng theo lịch hẹn từ trước, Tang Vãn và Thương Dục Hoành đến studio chụp ảnh cưới đang rất nổi trên mạng.

Bộ váy cưới đầu tiên là phong cách cao cấp cổ điển, đuôi váy dài, đính đầy pha lê, ánh đèn chiếu vào lấp lánh như nàng tiên hạ phàm.

Tang Vãn vốn có làn da trắng, chỉ đánh nhẹ son môi sau khi thay váy mà đã lung linh rạng rỡ. Cô soi gương tới lui mãi không chán.

“Da chị trắng thật hợp với mẫu váy này, rất tôn khí chất.” Nhân viên đứng bên mỉm cười giới thiệu.

Tang Vãn phân vân chưa quyết, Thương Dục Hoành đã bước tới, từ phía sau ôm lấy cô: “Không vừa ý chỗ nào à?”

“Cảm giác size không chuẩn lắm.” Tang Vãn phụng phịu đáp.

Thương Dục Hoành xoa đầu cô: “Thích kiểu này chứ?”

“Ừm… Cũng thích lắm.”

Thương Dục Hoành nhẹ nhàng nói:

“Anh đã tìm nhà thiết kế cho em rồi, hôm nay chủ yếu là chụp ảnh thôi.”

Tang Vãn mắt sáng rỡ, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, quên mất hôm nay là chụp ảnh chứ không phải thử váy cưới thật.

Bộ váy thứ hai là dạng lụa trơn tối giản, Tang Vãn búi hết tóc lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần. Nền phông trong studio là màu đen, cô cúi đầu nhìn xuống chân, nhiếp ảnh gia đúng lúc bấm máy.

Bộ cuối cùng được chụp tại bãi biển. Tang Vãn mệt quá nên ngồi thẫn thờ bên tảng đá, hải âu bay qua đầu, Thương Dục Hoành đưa tay che đầu cho cô. Nhiếp ảnh gia đang nghỉ ngơi lập tức bắt được khoảnh khắc này.

“Trai xinh gái đẹp thế này, sau này chắc con cũng phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành.” Trước khi thu dọn, nhiếp ảnh gia không quên trêu chọc.

Tang Vãn chỉ mím môi cười, không phản bác.

Khung cảnh biển thật nên thơ, sóng nhẹ nhàng vỗ bờ như chúc phúc cho cặp đôi sắp nên duyên vợ chồng.

Nhiếp ảnh gia nhiệt tình, sau khi chụp xong đến trước mặt hai người: “Ảnh sẽ được gửi qua email trong ít ngày, còn bản in thì chờ khoảng một tuần.”

Thương Dục Hoành móc từ túi áo vest ra bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, đưa cho anh ta: “Cảm ơn anh.”

“Không có gì, chúc hai người đầu bạc răng long, hạnh phúc viên mãn.” Anh chàng lại nói thêm vài lời chúc, rồi thu dọn rời đi.

Vì mang giày cao gót lâu, gót chân Tang Vãn bị phồng rộp, cô bèn tháo giày ra đi chân trần trên cát.

Nước biển hơi lạnh khiến cô khẽ co người lại. Thương Dục Hoành chú ý thấy, lập tức cởi áo vest khoác lên vai cô, tiện tay lấy đôi giày cô cầm, vòng tay ôm lấy cô.

“Em đâu phải trẻ con.” Tang Vãn cong môi cười, ánh mắt lấp lánh.

 

 

Thương Dục Hoành chẳng đáp, chỉ cẩn thận chỉnh lại áo khoác cho cô: “Trong mắt anh, em mãi là trẻ con.”

“Anh nói gì thế chứ!” Tang Vãn chịu không nổi kiểu lãng mạn đột xuất này của anh. Bỗng nhớ ra chuyện quan trọng, cô lui ra hai bước, nghiêm túc nhìn anh.

“Nói thật đi, anh thích em từ khi nào hả?” Cô khoanh tay, ngẩng đầu đầy kiêu hãnh.

Thương Dục Hoành nhìn về phía trước, như đang suy nghĩ.

Hồi lâu sau, anh hạ mắt, nhìn thẳng vào cô: “Từ lần đầu gặp.”

“Lần đầu gặp?” Tang Vãn cau mày: “Là lần nhầm hợp đồng hả?”

Thương Dục Hoành lắc đầu cười nhẹ: “Trước đó nữa.”

“Trước đó?!” Cô gãi đầu, mắt đảo liên tục, lẩm bẩm: “Lúc đại học?”

Nghĩ đến đây, cô lại thấy kỳ lạ. Đúng là từng gặp nhau khi ấy nhưng hình như là do vụ chị họ. Lẽ nào do cô từng báo cáo Thương Dục Hoành nên khiến anh chú ý?

Cái gì vậy trời? Cô không phải nữ chính trong truyện tổng tài đâu nhé?

Tang Vãn rối rắm đến mức sắc mặt thay đổi liên tục, Thương Dục Hoành bật cười, đưa tay véo má cô.

“Nghĩ ra rồi hả?” Anh dịu dàng.

Cô trừng mắt nhìn anh, kéo cà vạt anh lại gần: “Anh bị gì thế? Chẳng lẽ vì em đi tố cáo anh nên anh thích em luôn à? Thương Dục Hoành, em nghi ngờ nghiêm trọng về thần kinh của anh đấy!”

Nhưng Thương Dục Hoành vẫn mỉm cười điềm tĩnh: “Không, còn sớm hơn thế.”

Tang Vãn bó tay, không nhớ nổi, bèn thôi nghĩ. Cô nhón chân, định hôn anh nhưng lại dừng ở khoảng cách gần: “Không thể nói luôn à?”

“Lần đầu ăn cơm với cha em.” Thương Dục Hoành cúi xuống hôn lên môi cô.

 

 

Hôm đó cô vừa mới vào đại học, lần đầu hai người gặp nhau thật sự.

Trên môi cô là lớp son dưỡng mùi dâu, Thương Dục Hoành nếm được vị ngọt ngào, anh vén mái tóc lòa xòa trước trán cô: “Dùng bí kíp gì thế?”

“Son dưỡng mùi dâu. Thích không?” Tang Vãn nháy mắt, giọng vui vẻ.

Thương Dục Hoành ừ nhẹ, siết chặt eo cô khiến cô khó thở, vùng vẫy mãi mới thoát ra.

Biết được anh thích mình sớm hơn mình thích anh, Tang Vãn cảm thấy rất... Công bằng. Cô chạy dọc theo bãi biển: “Thương Dục Hoành, anh dám lén thích em á?! Anh đáng đời nhé! Anh c.h.ế.t chắc rồi!”

Cô chụm tay làm loa, hét vang cả bãi biển vắng vẻ.

Mệt rồi, cô quay lại nhìn, thấy Thương Dục Hoành vẫn đi phía sau mình, không rời nửa bước.

Cô nhướng mày, nở nụ cười gian: “Tổng giám đốc Thương, anh đang đợi ai thế?”

Thương Dục Hoành xắn tay áo sơ mi trắng, cổ áo hơi xộc xệch, cà vạt bị cô kéo lệch, nhưng anh không quan tâm, chỉ thản nhiên đáp: “Đợi vợ anh quay đầu nhìn anh.”

“Vậy... Anh đợi được chưa?”

Lần đầu nghe từ “vợ” phát ra từ miệng Thương Dục Hoành, lòng Tang Vãn như được rót mật nhưng vẫn không quên rằng họ đang nhập vai trò chơi người yêu.

Thương Dục Hoành khẽ gật đầu, giọng lười biếng: “Đợi được rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK