• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không.” Thương Dục Hoành giữa hàng mày ánh lên sự nghi hoặc, chủ động kéo giãn khoảng cách với Tang Vãn.

Không khó để nhận ra giọng Kỷ Tô đang rất lo lắng. Anh hít sâu mấy hơi rồi nói:

“Giờ cậu đang ở đâu? Tôi đến tìm cậu.”

Thương Dục Hoành báo địa chỉ. Tang Vãn mở to mắt nhìn anh vài giây, bỗng như nhớ ra điều gì đó, hét toáng lên:

“Vài hôm trước chị Thanh Đại còn gọi cho em, bảo sẽ gửi bưu thiếp cho em nữa mà! Có khi nào chỉ là điện thoại hết pin không?”

Cô nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông đang lái xe, cố tìm ra chút biểu cảm nào từ anh, nhưng gương mặt anh vẫn lãnh đạm như nước.

Thương Dục Hoành nắm chắc vô-lăng, cúi đầu trầm ngâm, không nói gì.

Kỷ Tô hẹn ở một quán cà phê. Ba người thay phiên gọi cho Hàn Thanh Đại nhưng đều không ai bắt máy.

“Từ hôm qua gọi cho cô ấy không được, tôi lo muốn chết.” Kỷ Tô uống ngụm cà phê, mặt nhăn lại.

Tang Vãn cảm thấy có điều bất thường. Hàn Thanh Đại không phải kiểu người thích bặt vô âm tín. Lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện?

Nghĩ đến đây, cô rợn hết da đầu, nhanh chóng đặt vé máy bay.

Đinh đoong…

Đinh đoong…

Trong lúc đang đặt vé, Weibo của Tang Vãn liên tục nhận được thông báo mới. Ban đầu cô lướt qua không để ý, cho đến lần thông báo thứ ba thì bỗng dưng cô trợn to mắt.

#Siêu mẫu nổi tiếng Hàn Thanh Đại từng bị cha dượng xâm hại thời thơ ấu#

#Hàn Thanh Đại#

#Cha dượng Hàn Thanh Đại tuyên bố là cô chủ động quyến rũ ông ta#

Một loạt từ khóa khiến người ngoài như Tang Vãn cũng cảm thấy ngạt thở. Kỷ Tô lập tức đặt vé đi Tây Tạng, hy vọng Hàn Thanh Đại chưa kịp đọc những tin này, chỉ đơn thuần là vì bận không nghe máy.

Nhưng chuyện đời luôn tệ theo cách khốc liệt nhất.

Vừa xuống máy bay, Kỷ Tô nhận được cuộc gọi từ cảnh sát Tây Tạng. Tại khu vực không người Kekexili, họ phát hiện một bộ hài cốt và vài vật dụng cá nhân. Số liên lạc khẩn cấp trong điện thoại là của Kỷ Tô nên họ gọi báo tin.

Anh cầm điện thoại vài giây rồi bất ngờ ngã quỵ, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Do phản ứng độ cao cộng với cú sốc tinh thần quá lớn, anh rơi vào trạng thái hôn mê tạm thời. Trong lúc đó, anh liên tục nghe thấy tiếng Hàn Thanh Đại vang vọng bên tai:

“Ngày mai, anh còn nhiều điều phải thử lắm.”

“Em rất vui vì được gặp anh.”

“Tạm biệt. Lần sau, em sẽ lại tìm anh.”

Tang Vãn cùng Thương Dục Hoành đến nhận t.h.i t.h.ể Hàn Thanh Đại. Cô cảm nhận được sự tuyệt vọng nơi anh dù ngoài mặt vẫn lãnh đạm.

 

 

Khu Kekexili chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, có thú dữ xuất hiện, gần như không có người dám bén mảng. Hàn Thanh Đại chọn nơi đó để kết thúc, đồng nghĩa với việc đã không để lại đường lui.

Cô ấy đến đó, tức là đã quyết tâm đi đến cùng.

Tang Vãn nhẹ nhàng vỗ lưng anh an ủi. Anh vẫn lạnh lùng như cũ.

“Chị Thanh Đại rồi sẽ mãi ở bên cạnh chúng ta... Theo một cách khác.” Giọng cô rất nhỏ.

Thương Dục Hoành cụp mắt, nhìn chằm chằm vào bộ hài cốt đã được pháp y xử lý gọn gàng: “Ừm.”

Cô biết anh đang tự trách, cũng không tiện nói nhiều, chỉ đành siết chặt lấy anh.

Kỷ Tô đang truyền nước. Tang Vãn ra ngoài mua cơm. Thương Dục Hoành một mình ngồi trên ghế dài bệnh viện, lặng lẽ xem lại điện thoại của Hàn Thanh Đại.

Dựa vào thời gian, cuộc gọi cuối cùng của cô ấy là gọi cho cha ruột của anh. Nội dung thì không ai biết.

Anh chạm vào màn hình, ấn gọi đến dãy số ấy.

Chuông vang vài giây, đầu dây bên kia lập tức bắt máy: “Quyết định rồi hả? Thanh Đại, cha thương con thế mà, chỉ cần con đồng ý sớm thì đỡ phải chịu khổ rồi đúng không? Yên tâm đi, sau này tiền hưu của cha đều để cho con, không để Dục Hoành biết là được. Cha có già chút, nhưng đi với cha không thiệt đâu... Alo? Sao không nói gì? Ngại à?”

Thương Dục Hoành ghê tởm giọng điệu của ông ta, nhất là cái kiểu trêu ghẹo dơ bẩn này. Anh hắng giọng: “Những bài trên mạng là ông thuê người đăng đúng không?”

Đầu dây bên kia ngập ngừng mấy giây. Rồi lại tiếp tục giả bộ: “Bài gì? Dục Hoành à, sao con cầm điện thoại của Thanh Đài, con bé đâu? Đưa điện thoại cho nó, cha có chuyện muốn nói với nó.”

 

 

“Em ấy c.h.ế.t rồi.” Giọng Thương Dục Hoành lạnh như băng: “Là ông ép c.h.ế.t em ấy.”

Ông ta sững lại, điều chỉnh tư thế ngồi, cười gượng: “Đừng đùa thế với cha... Cha già rồi, không chịu nổi đâu.”

“Ông không sợ lúc nửa đêm em ấy về tìm ông à?” Anh cố ý nói rùng rợn khiến đối phương chột dạ.

Im lặng vài giây, rồi giọng ông ta run rẩy: “Thanh Đại... Con bé vẫn ổn chứ? Thật ra, cha không cố ý mà... Chỉ là...”

Ý tưởng đó vốn là từ một cô gái sống đối diện nhà ông ta - một anti fan của Hàn Thanh Đài. Hôm đó, nghe thấy ông nói chuyện điện thoại, cô ta nhiệt tình qua chơi, tình cờ thấy một số ảnh và video trong máy ông.

Ban đầu ông chỉ định dùng ảnh để kiếm tiền, để uy h.i.ế.p Hàn Thanh Đại, không ngờ mọi việc lại đến nước này.

“Tút... tút...”

Thương Dục Hoành không thèm nghe tiếp, lập tức cúp máy, rồi rút cả sim ra.

Khi Tang Vãn quay lại, sắc mặt Kỷ Tô đã đỡ hơn. Vì bay thẳng đến nên anh bị phản ứng độ cao rất nặng nhưng Tang Vãn vốn thể chất yếu lại không bị nghiêm trọng lắm.

Thương Dục Hoành ngồi dựa trên ghế, người rũ xuống, tay đan vào nhau đặt giữa đầu gối, dáng vẻ mệt mỏi và chán chường.

Tang Vãn đến ngồi cạnh anh. Cô không giỏi an ủi, chỉ có thể nắm lấy tay anh thật chặt. Tay cô lạnh ngắt, ngược lại khiến anh phản xạ lại, đưa tay ôm lấy tay cô để sưởi ấm.

“Thương Dục Hoành, em vẫn luôn ở đây với anh.” Cô nghiêng đầu tựa vào vai anh, nghiêm túc nói.

Cái kết của Hàn Thanh Đại không phải điều họ mong muốn nhưng nó đã xảy ra. Cô biết rõ Hàn Thanh Đại có ý nghĩa quan trọng với Thương Dục Hoành thế nào.

Thương Dục Hoành từ từ ngẩng đầu nhìn cô, lần đầu tiên đôi mắt anh đỏ hoe. Anh cũng tựa đầu lên vai cô, giờ phút này, họ là chỗ dựa duy nhất của nhau.

Đối với Thương Dục Hoành, Hàn Thanh Đại là người đặc biệt. Nếu không có sự xuất hiện của cô và mẹ cô, có lẽ anh sẽ còn lạnh lùng hơn hiện tại. Trong lòng anh, Hàn Thanh Đại là gia đình - người duy nhất anh coi là người nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK